Em viết bài này trên FB, đưa qua để mọi người cùng đọc với em nhé. Có gì em nói chưa phải thì các bô lão góp ý để em sửa ạ, hì.
http://www.facebook.com/note.php?sa...3560#!/note.php?note_id=470647093560&comments
"Ngày hôm qua, khi mọi người đang hoảng hốt và sững sờ trước sự việc một xe chở quần áo cứu trợ được tập kết tại điểm thu mua giẻ rách thì tôi chỉ ngồi cười buồn. Cái kiểu "đối xử" với lòng tốt của người khác như vậy tôi không chỉ nghe, mà đã từng được nhìn thấy. Đối với tôi mà nói, đó không còn là một điều gì quá xa lạ hay quá dã man nhẫn tâm bởi ở bất cứ đâu có tiền, có quyền lợi; ở đó có sự gian dối.
Đã viết gần 2 trang A4 để kể lại, để trích dẫn lại những câu nói, những trường hợp từng gây bức xúc cho những người như chúng tôi khi đi đến những nơi tưởng chừng như xa lạ với cơ chế thị trường. Nhưng rồi máy tính out đột ngột, chưa save và thế là chỉ còn lại màn hình trắng. Sáng sớm tỉnh giấc, tôi chợt nghĩ, tại sao cứ kể mãi những chuyện đó để làm gì, thay vào đó, hãy kể về những gì chúng tôi đã làm có phải tốt đẹp hơn không.
Mùa đông năm 2004, khi một lời tâm sự muốn chia sẻ quần áo, đồ chơi, vật dụng cá nhân của con mình khi chúng đã quá tuổi sử dụng, cho những đứa trẻ bất hạnh hơn được đưa lên diễn đàn wtt, những người mẹ, người bố đã ngồi lại với nhau để quyết định làm một cái gì đó cho những mảnh đời không trọn vẹn. Và cái tên CHIA SẺ TÌNH THƯƠNG ra đời.
Những hoạt động ban đầu đơn giản chỉ là một vài thành viên đi đến từng nhà các thành viên khác để nhận đồ, sau đó ngồi phân loại theo từng lứa tuổi, theo từng nơi định đưa đến. Nghĩ lại hình ảnh mấy chị em ngồi giữa một núi quần áo còn thơm mùi con trẻ giữa mùa đông buốt giá sao lại thấy ấm lòng quá đỗi.
Rồi tiếp theo là sự đóng góp tiền bạc của các thành viên từ Nam ra Bắc, từ các mẹ ở Anh, Mỹ, Canada, Thụy Sỹ ... Những buổi offline của CSTT luôn ngập tràn tiếng cười, vui vì đã làm được một việc gì đó, đã giúp được cho một đứa trẻ nào đó được sống. Có giọt nước mắt vì mình chưa làm được những điều mình muốn, vì sức người có hạn. Nhưng tựu chung lại, chúng tôi đều đã thấy ấm lòng.
Các trường hợp cần giúp đỡ ngày một nhiều lên, kinh phí thì hạn hẹp, những topic "nhận mua đồ từ nước ...., lãi ủng hộ quỹ chung 100%; ủng hộ trường hợp bé .... 100%" bắt đầu xuất hiện. Và cái ngày rộn ràng nhất của CSTT là những buổi hội chợ, hội chợ của tình yêu thương, của sự sẻ chia, của những tấm lòng. Đến giờ, chúng tôi vẫn không thể quên lần đầu tiên tổ chức hội chợ. Những bà mẹ không chuyên, phân công nhau những việc có và không tên, sáng sớm thức dậy lọ mọ đến hội chợ, lo lắng khi nhìn những đám mây xám màu và rạng rỡ cười khi ánh nắng chiếu xuống sân trường. Tất cả những lần hội chợ như thế, lòng người náo nức vì mình được đóng góp một chút gì đó cho CSTT; chúng tôi thì được an ủi vì quỹ chung ngày một nhiều lên, vì biết rằng mọi người không quay lưng lại với mình.
6 năm, một chặng đường quá ngắn cho một đời người nhưng cũng đã là quá dài cho những ước mơ được chia sẻ tình thương. 6 năm qua, biết bao cảnh đời éo le đã được giúp đỡ, biết bao em bé tưởng chừng như không có cơ hội được sống, được đến trường; biết bao ông bố bà mẹ tưởng như phải gạt nước mắt đưa con mình về nhà chờ chết; thật may mắn, vì họ đã có chúng tôi bên cạnh.
Không dám khoe khoang, không dám tự ngưỡng mộ chính mình, nhưng chúng tôi có quyền vui sướng và hạnh phúc với những gì đã làm được. Chẳng thể ở một tổ chức nào lại nhận được cả bao tải ngô mỗi khi mùa đến;bịch bỏng vừa nổ, những lứa khoai vừa dỡ. Chẳng ở đâu có những AL&ML, Oanh Minh mèo, Tý ruồi, Hà Cunlinh; Cam, Bừa, Bảo, Nát, Gấu, Xề ... được xướng lên trong những buổi văn nghệ giao lưu với những trung tâm bảo trợ, với những ngôi trường trẻ con đi học bằng chân trần hay những ngôi chùa với vị sư thầy ngày ngày nuôi những đứa trẻ mồ côi khôn lớn. Chẳng thể nào có một tổ chức chỉ toàn những bà mẹ đang nuôi con nhỏ nhưng sẵn sàng lên đường để được nhìn thấy con trẻ nở những nụ cười vì lần đầu được ôm chiếc cặp sách mới, lần đầu được ăn xúc xích với bánh mỳ Hà Nội. Những cái nick như thế ngày một nhiều lên, những chuyến xe ngày một nhiều chỗ, những nụ cười cũng được lan rộng hơn bởi vì chúng tôi đã tìm được nhau, những người có chung tình yêu thương con người.
Tôi đã từng được nghe rằng, còn nhiều cảnh đời khổ, còn nhiều nơi trẻ em không được đến trường. Chúng tôi hiểu điều đó. Chúng tôi cũng muốn được đi nhiều hơn, được làm nhiều hơn, được ngồi gần những người còn đang khóc vì mất mát, vì thiếu thốn; muốn được nắm bàn tay bé xíu đang run lên vì những cơn đau, cố gắng chống chọi bệnh tật mà không khóc. Ở đâu đó có những người chỉ thích làm những việc to tát, những dự án, những chương trình dài hơi. Còn chúng tôi, với quỹ thời gian eo hẹp, với những phút tranh thủ giờ công ty, giờ gia đình, chỉ dám làm những việc nho nhỏ như thế thôi.
Mỗi năm, với những chuyến đi, với những buổi thăm nuôi trong bênh viện, CSTT chỉ tập trung vào những nơi thực sự khó khăn, chưa từng được báo chí quan tâm đến; những nơi có trẻ hiếu học, có thầy cô giáo yêu thương con trẻ; những em bé bệnh tim với kinh tế hạn hẹp, thậm chí có thể phải bế con về nhà chờ chết. CSTT không đi theo phong trào, không ngồi nhà nghe tin ai đó khổ, đâu đó cần giúp đỡ là chạy đến chi tiền. Chúng tôi còn phải cân nhắc, phải tìm hiểu thăm dò để biết chính xác rằng sự chia sẻ của những người bạn, của chúng tôi đã đến được nơi cần đến.
Chẳng thể nào viết hết được những gì mà CSTT đã làm, chỉ biết nói rằng con đường của chúng tôi đang đi, ngày một dài hơn, xa hơn và có ý nghĩa hơn. Nhưng chúng tôi sẽ không thể đi tiếp nếu thiếu những người bạn, những cái nắm tay, những lời động viên của nhiều người. Vì thế, nếu bạn muốn làm một việc gì đó cho những hoàn cảnh khó khăn, hãy đi cùng chúng tôi, để chúng tôi biết những việc đang làm không vô ích.
Ngôi nhà của những nụ cười, của tình yêu thương và chia sẻ: http://www.chiasetinhthuong.org/
http://www.facebook.com/note.php?sa...3560#!/note.php?note_id=470647093560&comments
"Ngày hôm qua, khi mọi người đang hoảng hốt và sững sờ trước sự việc một xe chở quần áo cứu trợ được tập kết tại điểm thu mua giẻ rách thì tôi chỉ ngồi cười buồn. Cái kiểu "đối xử" với lòng tốt của người khác như vậy tôi không chỉ nghe, mà đã từng được nhìn thấy. Đối với tôi mà nói, đó không còn là một điều gì quá xa lạ hay quá dã man nhẫn tâm bởi ở bất cứ đâu có tiền, có quyền lợi; ở đó có sự gian dối.
Đã viết gần 2 trang A4 để kể lại, để trích dẫn lại những câu nói, những trường hợp từng gây bức xúc cho những người như chúng tôi khi đi đến những nơi tưởng chừng như xa lạ với cơ chế thị trường. Nhưng rồi máy tính out đột ngột, chưa save và thế là chỉ còn lại màn hình trắng. Sáng sớm tỉnh giấc, tôi chợt nghĩ, tại sao cứ kể mãi những chuyện đó để làm gì, thay vào đó, hãy kể về những gì chúng tôi đã làm có phải tốt đẹp hơn không.
Mùa đông năm 2004, khi một lời tâm sự muốn chia sẻ quần áo, đồ chơi, vật dụng cá nhân của con mình khi chúng đã quá tuổi sử dụng, cho những đứa trẻ bất hạnh hơn được đưa lên diễn đàn wtt, những người mẹ, người bố đã ngồi lại với nhau để quyết định làm một cái gì đó cho những mảnh đời không trọn vẹn. Và cái tên CHIA SẺ TÌNH THƯƠNG ra đời.
Những hoạt động ban đầu đơn giản chỉ là một vài thành viên đi đến từng nhà các thành viên khác để nhận đồ, sau đó ngồi phân loại theo từng lứa tuổi, theo từng nơi định đưa đến. Nghĩ lại hình ảnh mấy chị em ngồi giữa một núi quần áo còn thơm mùi con trẻ giữa mùa đông buốt giá sao lại thấy ấm lòng quá đỗi.
Rồi tiếp theo là sự đóng góp tiền bạc của các thành viên từ Nam ra Bắc, từ các mẹ ở Anh, Mỹ, Canada, Thụy Sỹ ... Những buổi offline của CSTT luôn ngập tràn tiếng cười, vui vì đã làm được một việc gì đó, đã giúp được cho một đứa trẻ nào đó được sống. Có giọt nước mắt vì mình chưa làm được những điều mình muốn, vì sức người có hạn. Nhưng tựu chung lại, chúng tôi đều đã thấy ấm lòng.
Các trường hợp cần giúp đỡ ngày một nhiều lên, kinh phí thì hạn hẹp, những topic "nhận mua đồ từ nước ...., lãi ủng hộ quỹ chung 100%; ủng hộ trường hợp bé .... 100%" bắt đầu xuất hiện. Và cái ngày rộn ràng nhất của CSTT là những buổi hội chợ, hội chợ của tình yêu thương, của sự sẻ chia, của những tấm lòng. Đến giờ, chúng tôi vẫn không thể quên lần đầu tiên tổ chức hội chợ. Những bà mẹ không chuyên, phân công nhau những việc có và không tên, sáng sớm thức dậy lọ mọ đến hội chợ, lo lắng khi nhìn những đám mây xám màu và rạng rỡ cười khi ánh nắng chiếu xuống sân trường. Tất cả những lần hội chợ như thế, lòng người náo nức vì mình được đóng góp một chút gì đó cho CSTT; chúng tôi thì được an ủi vì quỹ chung ngày một nhiều lên, vì biết rằng mọi người không quay lưng lại với mình.
6 năm, một chặng đường quá ngắn cho một đời người nhưng cũng đã là quá dài cho những ước mơ được chia sẻ tình thương. 6 năm qua, biết bao cảnh đời éo le đã được giúp đỡ, biết bao em bé tưởng chừng như không có cơ hội được sống, được đến trường; biết bao ông bố bà mẹ tưởng như phải gạt nước mắt đưa con mình về nhà chờ chết; thật may mắn, vì họ đã có chúng tôi bên cạnh.
Không dám khoe khoang, không dám tự ngưỡng mộ chính mình, nhưng chúng tôi có quyền vui sướng và hạnh phúc với những gì đã làm được. Chẳng thể ở một tổ chức nào lại nhận được cả bao tải ngô mỗi khi mùa đến;bịch bỏng vừa nổ, những lứa khoai vừa dỡ. Chẳng ở đâu có những AL&ML, Oanh Minh mèo, Tý ruồi, Hà Cunlinh; Cam, Bừa, Bảo, Nát, Gấu, Xề ... được xướng lên trong những buổi văn nghệ giao lưu với những trung tâm bảo trợ, với những ngôi trường trẻ con đi học bằng chân trần hay những ngôi chùa với vị sư thầy ngày ngày nuôi những đứa trẻ mồ côi khôn lớn. Chẳng thể nào có một tổ chức chỉ toàn những bà mẹ đang nuôi con nhỏ nhưng sẵn sàng lên đường để được nhìn thấy con trẻ nở những nụ cười vì lần đầu được ôm chiếc cặp sách mới, lần đầu được ăn xúc xích với bánh mỳ Hà Nội. Những cái nick như thế ngày một nhiều lên, những chuyến xe ngày một nhiều chỗ, những nụ cười cũng được lan rộng hơn bởi vì chúng tôi đã tìm được nhau, những người có chung tình yêu thương con người.
Tôi đã từng được nghe rằng, còn nhiều cảnh đời khổ, còn nhiều nơi trẻ em không được đến trường. Chúng tôi hiểu điều đó. Chúng tôi cũng muốn được đi nhiều hơn, được làm nhiều hơn, được ngồi gần những người còn đang khóc vì mất mát, vì thiếu thốn; muốn được nắm bàn tay bé xíu đang run lên vì những cơn đau, cố gắng chống chọi bệnh tật mà không khóc. Ở đâu đó có những người chỉ thích làm những việc to tát, những dự án, những chương trình dài hơi. Còn chúng tôi, với quỹ thời gian eo hẹp, với những phút tranh thủ giờ công ty, giờ gia đình, chỉ dám làm những việc nho nhỏ như thế thôi.
Mỗi năm, với những chuyến đi, với những buổi thăm nuôi trong bênh viện, CSTT chỉ tập trung vào những nơi thực sự khó khăn, chưa từng được báo chí quan tâm đến; những nơi có trẻ hiếu học, có thầy cô giáo yêu thương con trẻ; những em bé bệnh tim với kinh tế hạn hẹp, thậm chí có thể phải bế con về nhà chờ chết. CSTT không đi theo phong trào, không ngồi nhà nghe tin ai đó khổ, đâu đó cần giúp đỡ là chạy đến chi tiền. Chúng tôi còn phải cân nhắc, phải tìm hiểu thăm dò để biết chính xác rằng sự chia sẻ của những người bạn, của chúng tôi đã đến được nơi cần đến.
Chẳng thể nào viết hết được những gì mà CSTT đã làm, chỉ biết nói rằng con đường của chúng tôi đang đi, ngày một dài hơn, xa hơn và có ý nghĩa hơn. Nhưng chúng tôi sẽ không thể đi tiếp nếu thiếu những người bạn, những cái nắm tay, những lời động viên của nhiều người. Vì thế, nếu bạn muốn làm một việc gì đó cho những hoàn cảnh khó khăn, hãy đi cùng chúng tôi, để chúng tôi biết những việc đang làm không vô ích.
Ngôi nhà của những nụ cười, của tình yêu thương và chia sẻ: http://www.chiasetinhthuong.org/
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: