metyruoi
Active Member
Tôi là một người đàn ông bình thường, tôi phải nói vậy vì tôi muốn mọi người biết là những suy nghĩ tôi nói ra dưới đây là từ một người đàn ông bình thường, không đơn giản, cũng không phức tạp. Và tôi hi vọng là mọi người sẽ không thấy lố bịch khi biết chính một người đàn ông đang viết ra những dòng này. Thực ra đây là những kinh nghiệm sống thú vị của tôi và tôi muốn viết ra, vậy thôi.
Hôm nay tôi muốn viết về “những khoảng lặng” trong cuộc sống của một người đàn ông, thật ra tôi tạm định nghĩa đó là một khoảng thời gian nhất định nào đó xuất hiện trong cuộc đời của anh ta mà trong giai đoạn đó, hầu như anh ta chẳng muốn làm gì, nói gì, theo đuổi việc gì nhưng lại có rất nhiều điều suy nghĩ.
Trong thế giới của người đàn ông
Tôi tin nó xuất hiện với mọi người trên đời, không phải riêng cho đàn ông, không phải cho riêng tôi mà là tất cả. Nhưng có lẽ với đàn ông, nó khó được chấp nhận hơn. Đó là ý kiến của tôi, tôi không đánh đồng tất cả mọi quan điểm, chỉ đơn giản là với một người thuộc phái mạnh, tôi không hiểu tại sao và không cho phép tôi lại rơi vào trạng thái đó, trạng thái mà đôi khi những người phụ nữ ngồi nói chuyện với nhau, họ hay lầm tưởng là “trầm cảm”.
Không có lý do gì cả. Hoặc là có quá nhiều lý do để chấp nhận.
Một ngày của tôi diễn ra rất bình thường, tôi có một công việc ổn để làm, một công việc mà tôi đã rất cực khổ để có được vị trí này và vẫn còn cơ hội để thăng tiến tiếp tục; tôi có một người yêu tốt, cô ấy dễ nhìn và chung thủy; tôi có một gia đình đơn giản, cha mẹ không ở gần và kinh tế tạm ổn để lo cho một đứa em nữa; tôi có một căn hộ và một chiếc xe hơi nhỏ; tôi có tiền đủ để nhậu và mua sắm căn bản; tôi có thời gian đủ để ngủ và uống cà phê mỗi buổi sáng. Một cuộc sống như vậy ở tuổi của tôi (ah, lúc đó tôi là một người đàn ông đã hàng ba, 37 tuổi) thì tôi và mọi người xung quanh tôi đều đồng ý rằng “tôi ổn”, và cứ như thế khi tôi hi vọng càng nhiều tuổi hơn, tôi sẽ càng ổn hơn.
Tôi chẳng than phiền gì cả.
Nhưng,
Một ngày trên đường lái xe về, tôi cảm thấy tôi “không ổn”. Chính xác hơn không phải là “một ngày” mà là tôi đã có cảm giác này đã vài tháng, chỉ là đến lúc này thì tôi biết tôi thật sự “không ổn”.
Nếu phải dùng một hình ảnh để hình tượng hóa cảm giác này, thì tôi sẽ nói là, tôi đang rơi, chầm chậm, chậm đến mức tôi không cần phải hốt hoảng la hét, nhưng vẫn có cảm giác một chút hoảng sợ vì bị mất thăng bằng và không biết sẽ rơi đến đâu.
Rơi chậm
Những cuộc nhậu nhẹt vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng đôi khi tôi rơi thõm vào chốn đông người đó, tôi uống không phải để say, không phải để thưởng thức, tôi uống vì tôi đang đi uống.
Mọi người sẽ nói không thích thì đi về, tại sao đi uống làm gì. Phải, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi cũng không muốn về nhà, mặc dù tôi không thích nói chuyện với bạn bè nữa, nhưng tôi không thích sự im lặng lạnh tanh và nghe tiếng TV rầm rì bên tai cho đến lúc ngủ quên.
Còn đi chơi với người yêu tôi? Lại càng không. Có thể khi tôi nói như vậy tôi có lỗi với cô ấy, bởi vì cô ấy là một người yêu tốt, tôi chẳng có gì buồn bực về cô ấy. Chúng tôi yêu nhau 5 năm, hạnh phúc và gây gỗ đều có, làm tình đều đặn và vẫn dành cho nhau những lời có cánh. Nhưng thỉnh thoảng khi gặp cô ấy, tôi lại thở dài khi nghĩ “Nhanh thật, vậy là tôi sắp phải lập gia đình”. Vậy đó, tôi chắc là không ai hạnh phúc trong tình yêu mà lại thở dài như tôi.
Tôi nghĩ tôi nên về nhà gặp cha mẹ nhiều hơn, tôi nghĩ chắc tại tôi mệt mỏi và ai cũng nói “gia đình là điểm tựa vững chắc nhất”. Nhưng cũng chẳn có gì khác biệt, khi mẹ tôi hỏi chuyện tôi cũng chẳng muốn để bà biết, mà tôi cũng chẳng biết phải nói thế nào. Thế là tôi cũng không ở lâu.
Tóm lại, tôi “không ổn”. Cái “không ổn” đó nó rất kỳ lạ, nó không làm tôi buồn nhưng tôi cũng ko thể bỏ lơ. Nó như một khoảng lặng, như tôi nói đấy, tất cả diễn ra trong đầu tôi, tôi suy nghĩ và chẳng biểu lộ gì bên ngoài, và thường người ta yên lặng khi suy nghĩ. Vậy là nó giống một khoảng lặng. Khó chịu là, tôi không thể sống với cái khoảng lặng đó. Đơn giản là không thể.
Khoảng lặng
Tôi đọc nhiều sách và nghiên cứu trên internet, tôi nghĩ có thể tôi đang trong tình trạng khủng hoảng tâm lý nào đó, như người ta vẫn hay nói “khủng hoảng tuổi trung niên”, “khủng hoảng tiền mãn dục” hoặc “khủng hoảng kinh tế” ... Nhưng không phải, với cuộc sống của tôi bây giờ, tôi không phải khủng hoảng gì cả.
Tôi, đơn giản là đang trong một khoảng lặng.
Tôi nghĩ không phải do tuổi hay điều kiện sống của tôi, mà khoảng lặng này có thể diễn ra bất kỳ lúc nào trong cuộc đời một con người. Đó khi là khi một người tự nhiên thấy cô đơn, hoặc khi họ không cảm nhận được hạnh phúc là gì khi “lẽ ra họ phải như vậy”, hoặc khi họ chỉ muốn ngủ vùi nhiều ngày mặc dù cả khối công việc đang chờ họ, hoặc khi họ muốn đi đâu đó thật xa nhưng chẳng biết đi đâu và…họ chợt thấy ảm đạm khi nghĩ về tương lai.
Thật sự tôi đã từng nổi điên, tôi chẳng biết và chẳng quan tâm nó là cái quái gì. Tôi đặt tên nó là “khoảng lặng” vậy thôi, giống như ít nhất tôi xem nó là cái lý do, để thỏa mãn mọi suy nghĩ và rồi sẽ thôi nghĩ đến nó. Nhưng rõ ràng nó đang ăn dần trong cuộc sống tôi và nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của tôi. Tôi biết chắc nó sẽ diễn ra. Và tôi thì không cho phép tôi là một người đàn ông sống thiếu trách nhiệm với chính mình như vậy.
Tôi cảm giác giống như đây là thời điểm mà tôi cần phải quyết định một chuyện gì đó, cần phải lấy lại một thứ gì đó đã mất mà không hề hay biết, và chẳng ai làm thay tôi được, chẳng ai bắt ép tôi phải quyết định, chỉ là tôi có chấp nhận hay không..
Vậy là, trước khi chấp nhận sống như vậy đến suốt cuộc đời, thăng chức, lập gia đình, làm cha và về hưu sống hết cuộc đời trong “khoảng lặng”, tôi quyết định gọi điện cho một người với hi vọng cuối cùng là người này sẽ cho tôi biết..tại sao khoảng lặng đó, nó bắt đầu và khi nào nó kết thúc, hoặc nó sẽ không bao giờ kết thúc…
(st)
Hôm nay tôi muốn viết về “những khoảng lặng” trong cuộc sống của một người đàn ông, thật ra tôi tạm định nghĩa đó là một khoảng thời gian nhất định nào đó xuất hiện trong cuộc đời của anh ta mà trong giai đoạn đó, hầu như anh ta chẳng muốn làm gì, nói gì, theo đuổi việc gì nhưng lại có rất nhiều điều suy nghĩ.

Trong thế giới của người đàn ông
Tôi tin nó xuất hiện với mọi người trên đời, không phải riêng cho đàn ông, không phải cho riêng tôi mà là tất cả. Nhưng có lẽ với đàn ông, nó khó được chấp nhận hơn. Đó là ý kiến của tôi, tôi không đánh đồng tất cả mọi quan điểm, chỉ đơn giản là với một người thuộc phái mạnh, tôi không hiểu tại sao và không cho phép tôi lại rơi vào trạng thái đó, trạng thái mà đôi khi những người phụ nữ ngồi nói chuyện với nhau, họ hay lầm tưởng là “trầm cảm”.
Không có lý do gì cả. Hoặc là có quá nhiều lý do để chấp nhận.
Một ngày của tôi diễn ra rất bình thường, tôi có một công việc ổn để làm, một công việc mà tôi đã rất cực khổ để có được vị trí này và vẫn còn cơ hội để thăng tiến tiếp tục; tôi có một người yêu tốt, cô ấy dễ nhìn và chung thủy; tôi có một gia đình đơn giản, cha mẹ không ở gần và kinh tế tạm ổn để lo cho một đứa em nữa; tôi có một căn hộ và một chiếc xe hơi nhỏ; tôi có tiền đủ để nhậu và mua sắm căn bản; tôi có thời gian đủ để ngủ và uống cà phê mỗi buổi sáng. Một cuộc sống như vậy ở tuổi của tôi (ah, lúc đó tôi là một người đàn ông đã hàng ba, 37 tuổi) thì tôi và mọi người xung quanh tôi đều đồng ý rằng “tôi ổn”, và cứ như thế khi tôi hi vọng càng nhiều tuổi hơn, tôi sẽ càng ổn hơn.
Tôi chẳng than phiền gì cả.
Nhưng,
Một ngày trên đường lái xe về, tôi cảm thấy tôi “không ổn”. Chính xác hơn không phải là “một ngày” mà là tôi đã có cảm giác này đã vài tháng, chỉ là đến lúc này thì tôi biết tôi thật sự “không ổn”.
Nếu phải dùng một hình ảnh để hình tượng hóa cảm giác này, thì tôi sẽ nói là, tôi đang rơi, chầm chậm, chậm đến mức tôi không cần phải hốt hoảng la hét, nhưng vẫn có cảm giác một chút hoảng sợ vì bị mất thăng bằng và không biết sẽ rơi đến đâu.
Rơi chậm
Những cuộc nhậu nhẹt vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng đôi khi tôi rơi thõm vào chốn đông người đó, tôi uống không phải để say, không phải để thưởng thức, tôi uống vì tôi đang đi uống.
Mọi người sẽ nói không thích thì đi về, tại sao đi uống làm gì. Phải, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi cũng không muốn về nhà, mặc dù tôi không thích nói chuyện với bạn bè nữa, nhưng tôi không thích sự im lặng lạnh tanh và nghe tiếng TV rầm rì bên tai cho đến lúc ngủ quên.
Còn đi chơi với người yêu tôi? Lại càng không. Có thể khi tôi nói như vậy tôi có lỗi với cô ấy, bởi vì cô ấy là một người yêu tốt, tôi chẳng có gì buồn bực về cô ấy. Chúng tôi yêu nhau 5 năm, hạnh phúc và gây gỗ đều có, làm tình đều đặn và vẫn dành cho nhau những lời có cánh. Nhưng thỉnh thoảng khi gặp cô ấy, tôi lại thở dài khi nghĩ “Nhanh thật, vậy là tôi sắp phải lập gia đình”. Vậy đó, tôi chắc là không ai hạnh phúc trong tình yêu mà lại thở dài như tôi.
Tôi nghĩ tôi nên về nhà gặp cha mẹ nhiều hơn, tôi nghĩ chắc tại tôi mệt mỏi và ai cũng nói “gia đình là điểm tựa vững chắc nhất”. Nhưng cũng chẳn có gì khác biệt, khi mẹ tôi hỏi chuyện tôi cũng chẳng muốn để bà biết, mà tôi cũng chẳng biết phải nói thế nào. Thế là tôi cũng không ở lâu.
Tóm lại, tôi “không ổn”. Cái “không ổn” đó nó rất kỳ lạ, nó không làm tôi buồn nhưng tôi cũng ko thể bỏ lơ. Nó như một khoảng lặng, như tôi nói đấy, tất cả diễn ra trong đầu tôi, tôi suy nghĩ và chẳng biểu lộ gì bên ngoài, và thường người ta yên lặng khi suy nghĩ. Vậy là nó giống một khoảng lặng. Khó chịu là, tôi không thể sống với cái khoảng lặng đó. Đơn giản là không thể.

Khoảng lặng
Tôi đọc nhiều sách và nghiên cứu trên internet, tôi nghĩ có thể tôi đang trong tình trạng khủng hoảng tâm lý nào đó, như người ta vẫn hay nói “khủng hoảng tuổi trung niên”, “khủng hoảng tiền mãn dục” hoặc “khủng hoảng kinh tế” ... Nhưng không phải, với cuộc sống của tôi bây giờ, tôi không phải khủng hoảng gì cả.
Tôi, đơn giản là đang trong một khoảng lặng.
Tôi nghĩ không phải do tuổi hay điều kiện sống của tôi, mà khoảng lặng này có thể diễn ra bất kỳ lúc nào trong cuộc đời một con người. Đó khi là khi một người tự nhiên thấy cô đơn, hoặc khi họ không cảm nhận được hạnh phúc là gì khi “lẽ ra họ phải như vậy”, hoặc khi họ chỉ muốn ngủ vùi nhiều ngày mặc dù cả khối công việc đang chờ họ, hoặc khi họ muốn đi đâu đó thật xa nhưng chẳng biết đi đâu và…họ chợt thấy ảm đạm khi nghĩ về tương lai.
Thật sự tôi đã từng nổi điên, tôi chẳng biết và chẳng quan tâm nó là cái quái gì. Tôi đặt tên nó là “khoảng lặng” vậy thôi, giống như ít nhất tôi xem nó là cái lý do, để thỏa mãn mọi suy nghĩ và rồi sẽ thôi nghĩ đến nó. Nhưng rõ ràng nó đang ăn dần trong cuộc sống tôi và nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của tôi. Tôi biết chắc nó sẽ diễn ra. Và tôi thì không cho phép tôi là một người đàn ông sống thiếu trách nhiệm với chính mình như vậy.
Tôi cảm giác giống như đây là thời điểm mà tôi cần phải quyết định một chuyện gì đó, cần phải lấy lại một thứ gì đó đã mất mà không hề hay biết, và chẳng ai làm thay tôi được, chẳng ai bắt ép tôi phải quyết định, chỉ là tôi có chấp nhận hay không..
Vậy là, trước khi chấp nhận sống như vậy đến suốt cuộc đời, thăng chức, lập gia đình, làm cha và về hưu sống hết cuộc đời trong “khoảng lặng”, tôi quyết định gọi điện cho một người với hi vọng cuối cùng là người này sẽ cho tôi biết..tại sao khoảng lặng đó, nó bắt đầu và khi nào nó kết thúc, hoặc nó sẽ không bao giờ kết thúc…
(st)