Lên Dền Thàng

2,501
0
0

Haidang02

New Member
Cuối cùng thì vẫn quyết định là mua sữa làm quà cho chúng nó. Trên xe ô tô, mình đã nói với mọi người rằng : Thế nào lên đó cũng phải hướng dẫn thì chúng nó mới uống được sữa từ hộp. Mấy năm trước, lên Hà Giang, gặp chừng chục đứa trẻ lê la chơi ven đường, bọn mình xuống đặt vào tay mỗi đứa một hộp sữa. Trẻ con miền núi khác lắm, chúng nó không chen nhau nhận quà. Đưa thì chúng nó cầm, mắt nhìn trong veo, chẳng nói gì cả. Đã lên xe chớm đi, nhìn xuống, thấy chẳng đứa nào uống, cứ loay hoay xoay ngang xoay dọc, có đứa còn ra sức vặn bẻ những cái hộp nhỏ xanh xanh. Mình mới hiểu bọn này chưa bao giờ mút sữa từ hộp. Mình xuống xe, bóc cái ống hút ra, châm hộ cho đứa bé nhất, đặt ống hút vào cái miệng lấm lem của nó.Thế là nó hiểu, nó hút mạnh quá, sữa tràn cả xuống cằm. Đứng dậy, quay sang định giúp bọn còn lại, thì..buồn cười quá: Cả lũ đã làm theo từ lúc nào, đồng loạt hút cạn veo những hộp sữa. Rồi chúng nó cứ cầm những hộp rỗng, không vất đi, chắc tiếc hộp đẹp. Kể lại chuyện này ở Hà Nội, nhiều người không tin, hỏi : “ Thật thế à?”. Mình lại hình dung một thím người Mông xuống Hà Nội, về bản kể lại rằng nhìn thấy các bà mẹ tay cầm hộp sữa, tay cầm roi, dọa con: “ Uống không? Uống sữa không, hay là ăn roi?”..thì chắc ở bản người ta cũng chẳng tin, hỏi lại “ Thật thế à ?”.



Từ Hà Nội lên đến huyện lỵ Bát Xát thì xe đi veo veo. Nhưng mấy chục cây số cuối để vào đến Dền Thàng thì đường xấu kinh người. Vội đi để còn kịp gặp chúng nó trước giờ tan lớp, nên chẳng có lúc nào nhìn ngắm cảnh vật. Khi lên cũng đúng lúc hết giờ trông trẻ, chúng cũng không phải đợi “khách” lâu. Phát sữa cho chúng nó, y như rằng chúng nó lại cầm,lại xoay, có đứa còn..cắn hộp. Cô hiệu trưởng đứng trước hàng quân, như lúc lên lớp : “ Các em nhìn này, nào ta bóc cái ống này ra..Xong. Nào ta lôi cái ống này ra. Xong. Nào ta cắm vào chỗ này..”. Cả bọn làm theo, nhưng có mấy đứa cứ ngơ ngác : Hóa ra hộp của chúng nó bị rụng những ống hút..



Uống sữa xong, chúng nó tự dắt díu nhau về. Những con đường cheo leo sắp chìm vào bóng tối. Nhà trên núi có ai đó thổi khèn. Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà.. Cô hiệu trưởng bàn với bọn mình những vấn đề cụ thể của việc gây dựng bếp ăn chung cho lũ trẻ. Còn ba cô “ nuôi dạy hổ” trẻ măng thì ngồi tiếp chuyện ngay ở hiên lớp. Có cô đã lấy chồng ở nơi cách đây vài chục cây số. Có cô miền xuôi mới lên, chưa chồng, chưa biết cả tiếng Mông. Mọi người hỏi : Bọn trẻ hàng ngày ăn cơm với gì ?. Các cô cho biết : Chúng nó đem từ nhà đến cập lồng hoặc những gói nilon đựng cơm với muối giềng. Nhà nào “ có điều kiện” thì cho vào đó ít rau. Ngày nào cũng thế. Thương chúng nó, các cô mua (tất nhiên là bằng tiền lương của mình) cá khô, loại nhỏ như đầu đũa, kho lên chia cho mỗi đứa một hai con. Mình băn khoăn hỏi : Gần 60 đứa, các cô làm sao mà mua cho cả bằng ấy đứa ăn?. Cô trẻ nhất- chính là cô vừa từ Phú Thọ lên- trả lời: Cũng không đắt đâu ạ, 50 ngàn một cân, mà cá nhỏ nên một cân được nhiều lắm, dễ chia..



Hai cô giáo trẻ của Trường Mầm non Dền Thàng


Tiếng là trung tâm xã, nhưng chiều tối xuống hoang vu lắm. Chợ gần nhất là ở Mường Hum, cách đó 7 km. Nhưng đâu dễ đi lại, nhất là buổi tối. Sợ nhất là rắn. Một cô kể có hôm đi xe máy, giữa đường gặp con rắn hổ mang ngỏng cổ lên như đợi xe đi đến. Dừng xe thì không kịp, sợ nó lao đến. Cô liều lao xe qua nó, vẫn còn đủ tỉnh táo để chẹt vào chỗ gần cổ nó, vì nếu chỗ khác, nó vẫn có thể vươn cổ lên cắn vào chân được. Thấy lốp xe trơn trượt, may không ngã, chạy qua không dám ngoái lại, chạy mãi rồi vẫn khóc vì sợ quá… Câu chuyện này được chứng thực ngay sau đó, khi bọn mình rời Dền Thàng lúc đêm đã xuống. Vừa chạy khỏi trường mầm non một quãng, từ xe sau, trong ánh đèn pha, thấy xe trước chẹt lên một cái gì đó, rồi dừng lại, lái xe mở cửa ngó xuống. Đến gần thấy rõ trên đường con rắn vừa bị chẹt chết, khá to, có những sọc đen vàng. Một anh nói “ Cạp nong !.” Vào hôm đầu lập cái quỹ “ Cơm có thịt” này, một chị đồng nghiệp truyền hình đang học tiến sỹ ở Úc viết mail về, nói đã nhờ người ở nhà ủng hộ 5 triệu đồng. Thư kể rằng cùng học tiến sỹ bên đây có cô bạn người vùng cao, vừa trắng, vừa xinh, lại rất giỏi, mà trước kia ở quê cũng thiếu thốn lắm. Chị đồng nghiệp nói : Các anh cố làm việc này đi, biết đâu sau này có nhiều em nhỏ vùng cao lớn lên thành người giỏi như cô bạn này… Chắc chắn sẽ như vậy chứ. Nếu có bé Dền Thàng sau này thành tiến sỹ, thì trong tấm bằng ấy, có bóng những con cá khô nhỏ kia, có giọt nước mắt nhớ quê của cô giáo trẻ, có trận khóc hoảng hồn của cô giáo giữa đường gặp rắn… và không thể biết còn có bao xáo động tâm tư trong những chiều sương gió lạnh giăng giăng .. 21.10.2011

http://trandangtuan.wordpress.com/2011/10/21/len-dền-thang/#comments
 
Top