Những chuyện rớt nước mắt ở vùng động đất

6,216
0
36

susu1811

Active Member
Nhiều ngày qua, cả thế giới đang hướng về Nhật Bản không chỉ bởi những thiệt hại vô cùng to lớn về người và của mà còn bởi mọi người đều nhìn thấy, ở xứ sở Phù Tang ấy, tình người đang mỗi ngày một ấm…


Điều kì diệu giữa đời thường
Nhật Bản và trận động đất 9 độ richter kéo theo sóng thần kinh hoàng đã khiến gần một nửa đất nước hoang tàn, tiêu điều, mênh mông trong biển nước.

Các binh lính làm công tác cứu hộ tại một ngôi làng bị tàn phá tan tành sau trận động đất và sóng thần đã không tin vào tai mình khi nghe thấy tiếng khóc của một bé sơ sinh vang lên trong đống đổ nát. Hầu hết những người lính này đều nghĩ rằng họ nghe nhầm. Đến khi tiếng khóc lại cất lên. Các binh lính nhận ra rằng họ đang nghe thấy tiếng khóc thực sự và họ đã lao đến.

Thật là kỳ diệu! Họ đã lôi ra từ trong đống đổ nát đầy bùn đất, gạch gỗ và sắt thép một em bé sơ sinh. Đó là một cô bé 4 tháng tuổi, bị con sóng thần hung dữ cướp từ tay cha mẹ mình ở ngôi làng Ishinomaki. Mất tích ba ngày liền, gia đình cô bé tưởng chừng mất hết hy vọng.

Vậy mà khi binh lính thuộc lực lượng phòng vệ Nhật Bản tìm thấy và trao trả cô bé cho gia đình thì dường như bé không hề bị một vết thương nào. Cả gia đình đã quá vui mừng.

Nhưng đến thời điểm đó, ác mộng vẫn chưa kết thúc. Chỉ vài phút sau giây phút đoàn tụ cảm động, những người sống sót lại bị sốc khi nghe tin một trận sóng thần thứ hai đang trên đường hướng tới Nhật Bản. Người cha đã quá hoảng hốt và cầu xin các binh lính đưa em bé chạy lên chỗ cao hơn để được an toàn.


Hai nữ sinh đưa bà cụ ra khỏi khu vực nguy hiểm (Ảnh: Reuters)


Cũng sau trận động đất, người ta phát hiện một bà cụ mắc kẹt ở ghế hành khách trong xe ô tô suốt 20 tiếng đồng hồ, mặc dù hoảng loạn nhưng cụ bà không hề bị thương. Một người phụ nữ khác thoát chết bởi bám lơ lửng trên cành cây và liều mình nhảy xuống biển nước khi có một mảnh gỗ trôi qua; một người đàn ông trôi nổi lênh đênh giữa sóng nước tưởng chừng như mất hết hy vọng vẫn đủ sức nở một nụ cười khi được cứu…

Tất cả họ khi được tìm thấy đều mang lại niềm tin cho những người sống sót còn người thân không may mất tích. Hy vọng, những điều kỳ diệu vẫn tiếp tục diễn ra.

“Người Nhật thật đáng nể phục!”
Một bạn trẻ có nick name là PhamHD đã phải thốt lên khi nghe câu chuyện cảm động về một người đàn ông chấp nhận hy sinh mạng sống của mình, rời khỏi chỗ trú ẩn an toàn để cứu ba mẹ con người phụ nữ xa lạ. Đó là câu chuyện được lan truyền nhanh chóng và làm cộng đồng cư dân mạng cảm động.



Binh lính Nhật Bản dùng hết sức để cứu người thoát khỏi đống đổ nát (Ảnh: AP)



Chuyện kể rằng, khi bạn của cô gái mang tên Sophia, cùng với mẹ và đứa em trai 2 tuổi bị mắc kẹt trong cơn sóng thần và đang tìm mọi cách để trèo lên ban công tòa nhà gần nhất. “Họ không ngừng kêu cứu, và một người đàn ông đã nhìn thấy họ từ ban công căn nhà phía sau. Rồi người đàn ông đó ngay lập tức nhảy khỏi ban công xuống nước, giúp bạn tôi, mẹ cô ấy và cậu em trai trèo lên ban công vào căn nhà. Nước lúc đấy càng ngày càng mạnh, không thể đứng vững được nữa”. Trong hoàn cảnh đó, người mẹ đã kiên quyết để hai đứa con mình lên trước rồi người đàn ông xa lạ đứng dưới đỡ bà lên. Khi chỉ còn người đàn ông ở bên dưới, và người mẹ đang nắm chặt tay ân nhân để kéo lên,“bất chợt một chiếc ô tô (trong hàng trăm chiếc) bị nước cuốn tràn tới đúng hướng người đàn ông đó. Mọi người ở bên trên gào thét, nhưng rồi đột nhiên, người đàn ông ấy giật khỏi tay mẹ bạn tôi, để bà ấy không bị kéo theo xuống nước. Chiếc ô tô đâm vào ông ấy và cuốn ông hất đi” (Trích dẫn blog của Shopia).

Trên blog cá nhân của mình, nick name Y&M ghi lại: “Những vùng đau thương nhất, nơi hàng vạn người đã mất hết nhà cửa, và thậm chí là đã mất hết người thân. Có đói không? Có! Có khát không? Có! Có rét không? Có! Có đau buồn không? Có! Có lo sợ không? Tất nhiên rồi! Vậy mà họ cũng vẫn lặng lẽ xếp hàng nhận những nắm cơm trắng. Cuộn mình trong những chiếc chăn mỏng tang thành hàng, thành lối trong chỗ trú nạn, sạch sẽ ngăn nắp, không rác rưởi, không hỗn loạn. Xếp hàng dài chờ đến lượt được mở vòi nhận một chai nước uống. Không ai nhào tới, tranh cướp, mặc dù ngày mai, họ sẽ ăn gì, ở đâu? Chẳng lẽ cứ sống mãi ở chỗ lánh nạn? Người thân thì biết còn hay mất? Vậy mà sao họ không lo? Không thấy một ai gào khóc, không một ai tích trữ, không một ai kêu than. Có chăng chỉ là những dòng nước mắt lặng lẽ gạt đi. Vâng, có lẽ họ “lạnh lùng”?! Có lẽ sự lạnh lùng đã khiến họ nuốt hết cả đau thương vào trong. Nhưng chắc chắn, họ là những người có quyết tâm sắt đá. Họ nuốt đau thương, để lấy sức mạnh cho cuộc bình sinh trở lại vào ngày mai!”.

Những người sống sót và chữ SOS trên nóc tòa nhà chờ cứu hộ (Ảnh: Vietnamplus)



Phong Thảo, lưu học sinh tại Kitakyushu, Fukuoka chia sẻ: “Không thấy cảnh cướp bóc, chen lấy, xô đẩy nơi mua thức ăn hay trong ga điện ngầm đang tắc nghẽn. Mọi người xử xự rất bình tĩnh dù rất căng thẳng và lo lắng. Giá cả cũng không nhân dịp này mà tăng vù vù. Kênh thời sự liên tục đưa tin một số vùng sóng thần đi qua chỉ còn lại toà nhà bệnh viện, xung quanh tan hoang, chỉ toàn bùn rác. Trên sân thượng bệnh viện có ghi tín hiệu cầu cứu SOS và THỰC PHẨM. Truyền hình cũng phát hình ảnh nhiều người tìm được người thân, nhiều người không thấy tên người nhà trên bảng thông báo tên người mất tích, lại gạt nước mắt tự đi tìm…”
Nước Nhật, người Nhật và những gì liên quan đến con người xứ sở Mặt trời mọc sẽ còn được nhắc đến nhiều trong những thế kỷ sau bởi ở nơi thiên nhiên tàn phá dữ dội nhất, họ vẫn rất bình tĩnh, đón nhận sự việc. Cho dù có phải một mình trở về căn nhà hoang tàn, đổ nát khi mà người thân đã không còn một ai sống sót, họ khóc đấy những không hề than trách ông trời. Dù họ có phải xếp hàng chờ tàu điện ngầm vẫn không hề chen lấn, to tiến hay có sự xô xát, dù có phải đi bộ hàng chục kilomet để về nhà, phải xếp hàng dài trên ban công nhà cao tầng để đợi trực thăng cứu hộ, họ vẫn nắm chặt tay nhau, cùng nhau vững tin để vượt qua cơn hoạn nạn

Nguồn
 
7,827
1
38

Me Minh "meo"

Active Member
Sống sót diệu kỳ trong thảm họa

Sống sót diệu kỳ trong thảm họa


(TNO) Mọi nỗ lực tìm kiếm, cứu nạn đang diễn ra từng giây từng phút ở Nhật. Bốn ngày sau khi thảm họa siêu động đất, sóng thần ập đến đất nước này, các lực lượng cứu hộ đã tìm thấy những trường hợp sống sót diệu kỳ.


Em bé 4 tháng tuổi sống sót dưới đống đổ nát

Một em bé bốn tháng tuổi ở Ishinomaki (Nhật) đã sống sót thần kỳ dưới đống đổ nát, Daily Mail đưa tin.


Em bé 4 tháng tuổi sống sót được bế trên tay trong niềm hạnh phúc của những người giải cứu - Ảnh: AFP

Trong khi tìm kiếm các nạn nhân của thảm họa động đất, Lực lượng phòng vệ Nhật đã lật tung những mảnh vỡ, gạch đá và bùn đất.

Dưới đống hoang tàn đó là một em bé 4 tháng tuổi vẫn còn sống sau ba ngày cơn động đất và sóng thần quét qua thị trấn.

Điều này được mọi người mô tả là sự sống sót kỳ diệu và không thể nào tin được.

Bố mẹ của bé gái cho biết, khi có tin động đất và sóng thần, mọi người đã cố gắng di tản nhưng không kịp. Em bé bị cuốn tuột khỏi vòng tay của người bố. Sau đó, gia đình đã cố gắng tìm kiếm. Từng ngày trôi qua, gia đình bắt đầu vô vọng và sống trong cơn ác mộng là đã đánh mất cô con gái nhỏ mãi mãi.

Còn những người lính Nhật mô tả, dưới tầng tầng lớp lớp gạch đá đổ nát, họ tìm thấy xác của rất nhiều nạn nhân. Trong đó, chủ yếu là người già, những người không chạy thoát kịp khỏi thảm họa. Nhưng một phép màu đã hiển hiện trước mắt họ, đó là một em bé vẫn còn sống.

Khi bồng trên tay sự sống nhỏ bé đó, những người lính đã không thể nào giấu nỗi niềm hạnh phúc.

Cụ bà 70 tuổi thoát chết sau bốn ngày mắc kẹt

Trong khi đó, một bà cụ 70 tuổi người Nhật đã được cứu sống vào khoảng 16 giờ chiều 15.3 (giờ Việt Nam), sau khi bị mắc kẹt bốn ngày trong một ngôi nhà đổ nát vốn bị cơn sóng thần cuốn trôi.

Người phát ngôn của Sở cứu hỏa thành phố Osaka - Yuko Kotani nói bà cụ vẫn tỉnh táo song bị giảm thân nhiệt và đã được chuyển vào bệnh viện.


Các lực lượng cứu hộ đang cố gắng lục tung những đống đổ nát với hi vọng tìm thấy người sống sót - Ảnh: AFP

Đội cứu hỏa của thành phố Osaka, ở phía tây Nhật, vốn được gửi đến tỉnh Iwate để thực hiện công tác cứu hộ. Bà cụ thoát chết kỳ diệu sống ở thành phố Otsuchi ở tỉnh Iwate. Danh tính của bà cụ không được cung cấp.

*Chỉ sau đó ít phút sau đó, đài truyền hình NHK đưa tin các nhân viên cứu hộ cũng đã cứu sống một người đàn ông bị kẹt trong đống đổ nát từ cơn động đất ở tỉnh Miyagi.

Trước đó, ngày 13.3, một người đàn ông Nhật bị kéo ra khơi cách bờ biển 15km trong cơn sóng thần đã được cứu sống an toàn.

Ông Hiromitsu Shinkawa (60 tuổi, sống tại thành phố Minamisoma) đã bám vào mảnh vỡ của một ngôi nhà và trôi dạt hai ngày trên biển.

Lực lượng phòng vệ Nhật đã giải cứu ông Hiromitsu Shinkawa. Lúc đó, ông vẫn còn tỉnh táo và “ở trong điều kiện tốt”.

Tính đến 18 giờ chiều nay (giờ VN), Hãng thông tấn Kyodo đưa tin, nhà chức trách xác nhận có hơn 3.000 người chết, 3.611 người mất tích và nhiều xác chết vẫn chưa được xác nhận danh tín đã được tìm thấy.
Các cơ quan chức năng đã nhận dạng được 1.060 xác chết trước đó và chuyển cho gia đình khoảng 420 tử thi.

Bên cạnh đó, còn hàng ngàn người sống sót được cho là đang tránh nạn ở những khu vực bị cắt đứt liên hệ với bên ngoài. Trong đó, có khoảng 1.300 người được xác định đang lánh nạn tại đảo Oshima của tỉnh Miyagi.

Nguyên Mi - Sơn Duân


(Theo Thanh niên)
 
4,074
0
36

Pham Lam

Active Member
Trả lời: Những chuyện rớt nước mắt ở vùng động đất

Người Nhật kiên cường thật
Sếp em, vợ con chỉ cách 50km so với nhà máy điện hạt nhân, ko nước, ko điện ko thực phẩm
vậy mà vẫn làm việc như điên, vẫn chờ chính phủ ra lệnh di tản mới di tản :(
ôi mình mà thế là cuống hết lên rồi.
 
6,216
0
36

susu1811

Active Member
Ðề: Những chuyện rớt nước mắt ở vùng động đất

“Những vùng đau thương nhất, nơi hàng vạn người đã mất hết nhà cửa, và thậm chí là đã mất hết người thân. Có đói không? Có! Có khát không? Có! Có rét không? Có! Có đau buồn không? Có! Có lo sợ không? Tất nhiên rồi! Vậy mà họ cũng vẫn lặng lẽ xếp hàng nhận những nắm cơm trắng. Cuộn mình trong những chiếc chăn mỏng tang thành hàng, thành lối trong chỗ trú nạn, sạch sẽ ngăn nắp, không rác rưởi, không hỗn loạn. Xếp hàng dài chờ đến lượt được mở vòi nhận một chai nước uống. Không ai nhào tới, tranh cướp, mặc dù ngày mai, họ sẽ ăn gì, ở đâu? Chẳng lẽ cứ sống mãi ở chỗ lánh nạn? Người thân thì biết còn hay mất? Vậy mà sao họ không lo? Không thấy một ai gào khóc, không một ai tích trữ, không một ai kêu than. Có chăng chỉ là những dòng nước mắt lặng lẽ gạt đi. Vâng, có lẽ họ “lạnh lùng”?! Có lẽ sự lạnh lùng đã khiến họ nuốt hết cả đau thương vào trong. Nhưng chắc chắn, họ là những người có quyết tâm sắt đá. Họ nuốt đau thương, để lấy sức mạnh cho cuộc bình sinh trở lại vào ngày mai!”.

Cứ đọc đi đọc lại những dòng này, em thấy người dân thật kiên cường. Mong mọi thương đau sớm qua nhanh, Ngày mai trời lại sáng...
 
6,216
0
36

susu1811

Active Member
Ðề: Những chuyện rớt nước mắt ở vùng động đất

Chuyện 50 người đi vào cõi chết

Báo Asahi ngày 15.3 đã đăng một bài viết đầy xúc động kể về những nhân viên điện lực tại Nhà máy điện hạt nhân số 1 ở thành phố Fukushima (đông bắc Nhật Bản). Họ thực sự là những người anh hùng đang hy sinh thầm lặng để bảo vệ tính mạng và sức khỏe của hàng chục triệu con người bên ngoài nhà máy.

"Những chú lính chì dũng cảm"
Trong bóng đêm của nhà máy, trước nỗi lo nhiễm xạ và động đất, những nhân viên Nhà máy điện hạt nhân số 1 ở Fukushima vẫn không rời bỏ vị trí. Có lẽ họ cũng hiểu rằng chỉ một phút yếu lòng, bỏ mặc các thanh nhiên liệu đang nóng lên từng phút trong lò ấy để bảo toàn mạng sống thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.


Hai trong những người hùng thầm lặng của đất nước Nhật Bản

Bất chấp nồng độ phóng xạ đã tới mức nguy hiểm cho tính mạng con người, Nhà máy điện hạt nhân số 1 vẫn gắng gượng vượt qua những thời khắc hiểm nguy.


Nhiều chức năng của hệ thống điều khiển từ xa ở nhà máy điện hạt nhân bị tê liệt …

Sau những nỗ lực bất thành đổ nước làm mát lò, 800 nhân viên nhà máy đã bất lực với những thanh nhiên liệu “bất kham” và lò đã phát nổ. Nhà máy để lại 50 người, số người ít nhất còn lại nhằm đảm bảo hoạt động cần thiết. 750 người khác tạm thời phải rời khỏi nhà máy do nguy cơ phơi nhiễm phóng xạ đã vượt quá khả năng chịu đựng của con người.

Sáng 15.3, các nhân viên cuối cùng phải làm việc trong điều kiện nồng độ phóng xạ đo được trong nhà máy là 400 milisievert. Thời gian làm việc của mỗi người chỉ được tối đa 15 phút. Sóng thần tấn công sau dư chấn, điện mất, toàn bộ nhân viên nhà máy phải dò dẫm trong đêm tối. Dư chấn vẫn liên tục làm rung chuyển nhà máy trong khi loa phóng thanh tại nhà máy luôn vang lên rằng các nhân viên không được rời bỏ vị trí làm việc. Thiết bị đo nồng độ phóng xạ mang bên người các nhân viên liên tục duy trì ở con số 400 milisievert.


Từ chiều ngày 12.3, Nhà máy mở van giữ hơi nước trong bể chứa lò phản ứng số 1 để hạ áp suất. Một nhân viên nam, người chịu trách nhiệm mở van nhà máy để xả bớt hơi nước ra khỏi lò, đã bị phơi nhiễm phóng xạ ở mức 100 milisievert và xuất hiện tình trạng nôn mửa nên được chuyển đến bệnh viện lập tức.

Do nồng độ phóng xạ lên rất cao và không phải ai cũng thực hiện được thao tác mở van nên người thực hiện nhiệm vụ hiểm nguy kể trên phải là người có kinh nghiệm và cũng là người trực tiếp phụ trách công tác này, hiểu rõ những ngóc ngách của lò phản ứng số 1.

Để bước vào công việc đầy khó khăn đó, người mở van phải trang bị áo chì phòng hộ đặc biệt bao bọc toàn bộ cơ thể kèm mặt nạ dành cho người làm việc trong môi trường độc hại. Tuy nhiên, chỉ sau 10 phút vặn van, toàn cơ thể của người này đã phơi nhiễm một lượng tia phóng xạ có cường độ gấp 100 lần lượng phóng xạ mà một người bình thường phơi nhiễm trong vòng 1 năm.

Âm thầm làm việc, âm thầm vượt qua nỗi sợ hãi
Theo Viện an toàn năng lượng hạt nhân Nhật Bản (NISA), các nhân viên điện lực tham gia đổ nước tại nhà máy điện gồm khoảng 70 người. Máy đo giám sát tình trạng phóng xạ tại Phòng điều khiển trung tâm sau sự cố hạt nhân đã bị hỏng và không còn hoạt động nữa. Khả năng điều hành từ xa của nhà máy cũng không còn hoạt động được, vì vậy mọi thao tác làm lạnh lò phản ứng chỉ có thể làm bằng tay. Lò phản ứng tại Nhà máy điện hạt nhân số 1 Fukushima là loại lò cũ, vận hành từ năm 1971 nên đường đi rất hẹp và chân cũng rất khó đứng.

Nguy cơ nổ lò rất lớn sau khi đổ nước vào lò vì lúc đó áp suất lên thành bể chứa trong lò sẽ tăng lên rất cao nên bắt buộc phải mở van thông khí để đẩy hơi nước và khí hydro ra ngoài. Vì khí này có chứa chất phóng xạ nên việc giải phóng hơi nước phải ở mức giới hạn tối thiểu.

Trong suốt những ngày qua, các nhân viên nhà máy vẫn âm thầm làm việc và âm thầm vượt qua nỗi sợ hãi phơi nhiễm phóng xạ để bảo vệ sự an nguy của hàng chục triệu sinh mạng ở bên ngoài bức tường nhà máy. Trong cái tăm tối của nhà máy, “những chú lính chì” dũng cảm của Nhà máy số 1 Fukushima vẫn không chịu khuất phục trước những thanh nhiên liệu bất trị như muốn nuốt chửng họ.

Cao Phong (TTX)
 
10,253
30
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Những chuyện rớt nước mắt ở vùng động đất

Nụ cười nơi tâm chấn

(VOV) - Đào Bích Ngọc 25 tuổi, người Hà Nội lấy chồng Nhật Bản. Đang mang bầu 4 tháng, nhưng cô không đi sơ tán mà ở lại vùng tâm chấn, tham gia cứu nạn.
Trận đông đất 8.8 độ richter tại Nhật Bản đã xảy ra được một tuần nhưng thế giới vẫn chưa hết bàng hoàng về sức tàn phá khủng khiếp của nó. Thảm họa khiến người ta hình dung rõ hơn sự mong manh của thân phận con người, về những sấm ký liên quan tới ngày tận thế. Song, sự cuồng bạo của động đất và sóng thần đã không bẻ gãy được ý chí của người Nhật, ngươc lại, những câu chuyện và những nụ cười nơi tâm chấn cho thấy một hình ảnh khác về niềm tin chế ngự và vượt qua thảm họa.
Câu chuyện của Đào Bích Ngọc, một phụ nữ Việt Nam 25 tuổi, đang sinh sống ở Khu Sato Nomori, thành phố Iwanuma, tỉnh Miyagi (vùng tâm chấn) với nhà báo Lê Vân Anh (hiện đang công tác tại Nhật Bản) là một thông điệp như thế.

Một gia đình người Nhật thong thả đi bộ cạnh những chiếc ô tô bị sóng thần cuốn dồn về một góc ở phía Đông Sendai
Ngọc quê gốc Hà Nội, nhà ở quận Hai Bà Trưng, có chồng là một kỹ sư ngươi Nhật đã từng tham gia dự án xây dựng cầu Thanh Trì. Cô mới sang Nhật 4 tháng, và đang mang thai tháng thứ tư. Lúc này, cô đang tham gia công tác cứu trợ với những người ở lại không đi sơ tán.
VA: Chào Ngọc, người Việt ở chỗ em đã sơ tán an toàn. Thế còn em thế nào, khi mọi người đi sơ tán, một mình em ở lại?
Bích Ngọc: Lúc ấy em cũng định đi rồi, nhưng vì chồng em là chuyên gia điện ngầm của Nhật, nên thành ra phải làm điện cho tất cả mọi người, đặc biệt là công ty của anh ấy đang phải cố gắng làm điện cho Fukushima chỗ Daiichi ấy ạ (Nhà máy điện hạt nhân Fukushima số 1). Em nghĩ, mọi người là du học sinh, lưu học sinh, xuất khẩu lao động, mỗi người có một con đường khác nhau. Còn em, đây là quê hương thứ 2.
Mà em biết không phải chỉ có một mình em. Em đã kết nối được thêm với một chị nữa, cũng sống ở đây 15 năm rồi. Chị ấy ở xa vùng tâm chấn. Em ở ngay Miyagi luôn. Sáng nay em vừa đi làm tình nguyện viên cho mọi người mặc dù em đang có bầu 4 tháng (cười).
VA: Gọi được cho em thế này chị rất mừng vì nghe kể chuyện, chị cảm thấy rất lo, ai cũng lo, vì sao em có bầu mà lại quyết định ở lại như thế?
Bích Ngọc: Bố mẹ em ngày nào cũng gọi bảo đi về đi. Em sống ngay ở Hà Nội mà. Nhưng mà (cười), em nghĩ rồi, người Nhật người ta làm được thì chẳng có gì mà em không làm được. Gia đình em ở đây.
Các anh (người Việt- PV) ở đây cũng lo, anh Tính cũng giục, anh Dũng cũng giục, anh Kỳ… Hôm đó có hai nhóm xuất phát, em biết rõ tất tần tật. Thật sự, đến lúc cuối cùng em khóc, em nói với các anh là các anh đi giữ gìn sức khỏe, không phải lo cho em đâu. Yên tâm, đến bây giờ em còn sống giữa sóng thần như thế thì số chưa chết đâu.
Các anh ấy cười bảo, thôi thôi thôi, nghe được một người Việt Nam nói như thế này là tốt lắm rồi. Em ở lại như thế này cũng động viên tinh thần được cho chồng em. (dịu giọng) Chồng em càng cố gắng hơn vì công việc của anh không phải là công việc bình thường. Em phải rất tự hào về chồng của em, vì chồng của em đang (ngừng)...
Hiện tại mọi người, ai cũng chạy hết như thế thì chết à?. Chồng của em vẫn phải đi làm, còn phải làm hơn bình thường để đảm bảo điện cho mọi người. Điện đang về khắp nơi.

VA: Nhưng mà chị hỏi thật, lúc mọi người đi rồi, em có khóc không?
Bích Ngọc: Trước lúc đấy thì em có khóc, em nói với chồng là: tính thế nào?. Chồng em bảo, em và con là trên hết. Em mới bảo, thế anh ở lại nhé… (bắt đầu mếu máo, nghẹn giọng). Anh bảo, anh ở lại anh chỉ lo cho em. Em bảo là, không phải lo. Đây là xe của Đại sứ quán, không phải lo (Đại sứ quán cho 3 xe đến đón người Việt ở các tỉnh bị nạn).
Anh bảo, vấn đề ở đây không có người Việt Nam… (Giọng sôi nổi trở lại) Hôm đi sơ tán (lúc động đất và sóng thần), gia đình em không có một người nào. Chồng đi làm, mẹ chồng đi làm, em cũng đang đi làm. Thấy động đất em cứ chạy theo mọi người không biết chạy đi đâu nữa (giọng nức nở như vừa cười vừa khóc)…
Đúng là em nói thật với chị lúc đấy đất nứt phía dưới chân, em không biết em chạy đi đâu. Lúc đấy không biết như thế nào, sợ thì không phải sợ, em còn giúp đỡ rất nhiều người nữa. Người ta hỏi: thế mày người nước nào?- Cháu là người Việt Nam. - Hả, ở đây mà cũng có người Việt Nam á?.- Vâng, cháu mới đến được 4 tháng thôi. - Thế mày không sợ à, mày chạy đi!.- Không ạ, cháu chạy cùng mọi người.

Chồng em phải đến 3h đêm hôm đấy mới tìm được em. Mẹ chồng em thì hai ngày sau em mới tìm được.
Thật sự là, chỗ em là vùng tâm chấn mà chị, kinh hoàng lắm!.

Từ sáng nay này, mẹ chồng em, dì ruột, chồng dì, gia đình chồng dì… họ hàng đi tình nguyện hết. Không cho em đi, nhưng mà em vẫn đi!. Em đi chỗ gần gần này (cười). Em chăm sóc những người chạy tị nạn ở chỗ nhà văn hóa ngay gần nhà em.

Buồn cười lắm nhé, em không hiểu tại sao người ta chạy được đến đây. Tại em nghĩ là những người gần đây thì mới chạy đến đây, nhưng mà có nhiều người ở rất xa, không hiểu làm sao mà lại chạy được đến đây. Nhiều người mất liên lạc, cứ nghĩ là người ta chết, nhưng mà không phải. Lúc đó họ cứ chạy mà không biết chạy đi đâu.
Bố mẹ em cũng tưởng em chết rồi. Em lại là trường hợp đặc biệt vì mới chân ướt chân ráo sang, không biết gì. Chỗ em lại không có người Việt Nam, mọi người tập trung ở Sendai hết. Em một mình, ngay gần sân bay Sendai. Chỗ đấy hiện tại là đang trong biển nước. Đi ra khoảng tầm 2-3 cây số là trong biển nước hết.
Chồng em cũng bảo, người Nhật không phải là không biết sợ, nếu thật sự nguy hiểm đến mức thảm họa, thì yên tâm là mọi người sẽ không ở lại. Sáng ra mọi người vẫn dắt chó đi dạo. Vẫn xếp hàng 3 cây số mua đồ.
Sáng nay em vừa đi xếp hàng mua đồ để giúp mọi người, người già và trẻ em. Nhất là trẻ em. Bây giờ trời đang tuyết rơi, thật sự là (hạ giọng, hít 1 hơi dài). Ôi trời ơi. Nói chung là, em khóc, nhưng mà em thấy người ta không khóc. Em khóc vì em thấy người ta, em thương, em khóc. Em nhìn lại em thì em thấy quá may mắn. Nhưng mà (giọng nghẹn ngào), em nhìn người ta, người ta không khóc, có nghĩa là... thế nào rất là khó nói chị ạ! (giọng như muốn khóc).

VA: Chị hiểu cảm giác đấy. Mình khóc không phải vì mình sợ.
Bích Ngọc: Vâng, khóc không phải vì mình sợ. Chồng em nghe cũng khóc, chồng em từng công tác tại Việt Nam nên biết chút tiếng Việt. Chồng em bảo là, anh sẽ phải cố gắng hết sức nữa để có điện, để cho mọi người khắc phục. Còn em yên tâm về điện hạt nhân vì nếu nó quá nguy kịch, thì chắc chắn toàn bộ sẽ di dời và chạy. Lúc đấy, anh có chết anh cũng phải bảo vệ em.
Nghe thế em bảo, sống chết em cũng phải ở lại đây. Em gọi điện về cho bố mẹ em, em bảo, mẹ ạ, nếu con có chết thì bố mẹ hãy nghĩ là con chết vinh quang, vì con chết cùng hàng nghìn hàng vạn người Nhật, chứ không phải một mình con chết (cười).
Bố mẹ em khóc. Mẹ em bảo là tôn trọng quyết định của em và rất tin tưởng em. Thế là em cố gắng (cười).

VA: Tới hôm qua điện nước chưa có. Bây giờ trên đấy thiếu cái gì?
Bích Ngọc: Bây giờ siêu thị gần nhà bắt đầu mở. Mỗi người chỉ được mua 10 đồ vật. Nếu mua bánh rồi thì không được mua cái bánh đấy lần thứ hai. Tổng số tiền khoảng 1000 yên. Kerosene (dầu hỏa để chạy máy sưởi) không có, gas không có. Em cũng phải tiết kiệm. Em nghĩ là mọi người cố gắng khắc phục thì em cũng phải khắc phục. Em tắt sưởi đi, em trùm chăn, 4 lớp chăn em ngủ. Em đang mang bầu 4 tháng. Đợt này em cảm thấy là thời kỳ quan trọng vì mới 4 tháng đầu. Phải cố lên!.

Chị biết không, hai hôm đầu, một ngày em ngủ ngoài ủy ban quận. Em ngủ với những người không biết từ đâu. Xung quanh nhà em không có một ai. Chồng không có, gia đình chồng không có. Không một người nước ngoài vì người Trung Quốc lúc đó chạy đi đâu hết rồi.
Đến 3 giờ đêm chồng em về tìm. Mình ngồi nhìn mọi người, có ngủ được đâu. Mọi người tinh thần thép lắm chị ạ. Họ mang cái onigiri, cơm nắm ấy, mùi khét mà bé tị, em chưa bao giờ thấy gói cơm nắm nào bé như thế. Họ chia cho em, em lại nhường cho người khác. Thấy em đang có bầu họ bảo em phải ăn. Em bảo: cụ già rồi, cụ ăn đi. Cụ ấy bảo, không, tao 80 tuổi rồi, người Nhật tao khỏe lắm, tao tắm onsen nên khỏe lắm. Mày là người Việt Nam, mày mới sang, mày phải ăn đi, ăn cho đứa bé. Mày mấy tháng rồi? 4 tháng?. Ôi thế thì càng phải ăn.
Chị biết không, người ta 80 tuổi người ta còn nhường cho em, mà cái cơm thì cơm trắng, nó bé tị…., nó khét lẹt, chắc là mọi người nấu bằng dầu hay như thế nào đó. Thế là em khóc. Em khóc mà người ta không khóc đâu.
Nhìn thấy mấy đứa trẻ con, em lại ra, em đưa cho mấy bác cứu hộ. Các bác ấy bảo mày phải ăn đi, trong lúc này thì phải tự lo cho bản thân. Lo được cho mình thì mình mới lo cho người khác được.

Rồi em gặp ông chú họ. Đi về. Nhà ông chú họ bay hết cả nóc rồi. Nhưng may có cái nhà nylon trồng rau giữ nhiệt. Ban ngày giữ nhiệt rất tốt, nhưng đêm sương xuống nhiều quá, em bị lạnh. Thế là em về nhà. Mẹ chồng em làm về Bưu điện nên phải cố gắng. Chồng em thì làm về điện nên càng phải cố gắng.

Em ở nhà nghe mọi người nói là đi tình nguyện viên, em sốt ruột cũng muốn đi nhưng mọi người không cho em đi, bắt em ở nhà. Mọi người đi làm tình nguyện ở xa, phải đi xe đạp hết. Ô tô không dùng được. Nhưng em vẫn đi. Đây em đang chuẩn bị đồ. Tất tần tật cái gì nhà em có thì em chia sẻ, tại vì mình khó khăn người ta chia sẻ, chẳng cần biết mình là người ở đâu, chỉ biết nắm tay chạy cùng nhau...

Vừa nãy em gọi điện cho chồng em, chồng em không nghe máy. Em nhắn tin nói là em đi tình nguyện viên, anh đừng lo. Cách nhà có mấy phút thôi. Bố mẹ anh chị họ đều đi tình nguyện xa. Vì chị ơi, cách nhà em có khoảng 5 phút đi ô tô thôi, sóng thần nó ập vào, nhà không còn dấu hiệu của nhà, chỉ còn đất không. Trên tivi em thấy đống đổ nát như bãi rác, nhưng ở đây bọn em thì không còn dấu hiệu của nhà. Không còn một cái gì luôn. Em không tin được vào mắt mình nữa (cười).
Em ở nhà, được bố mẹ bao bọc, chở che, sang đây, mới có 4 tháng thôi, mọi thứ còn chưa biết (mếu máo), chân ướt chân ráo chưa biết gì mà đã gặp phải thế này...

Các bạn ở Sendai còn nối được trang mạng người Việt. Còn chỗ em không có điện. Điện thoại, nước, nhà cửa sập, thức ăn không có, mái nhà thì bay. Em nhìn cái mái nhà nó bay hết. Ngồi trong nhà nhìn thấy trời.
Nếu mà sau chuyện này em còn sống sót, thì thật không phải biết nói gì, em số quá may mắn rồi!

Ôi, (thở dài) Chị ạ, em, em vẫn không tin là đã được 1 tuần rồi, vẫn tưởng là ngày hôm qua, vì dư chấn nó vẫn mạnh. Hôm 17/3, có đến 7-8 lần dư chấn. Từ sáng đến giờ (ngày 18/3) khoảng tầm 5 lần. Vẫn chưa ngừng.
Nhưng giờ em quen rồi, như ngồi ghế mát-xa ấy!.

VA: Chồng em có làm cho nhà máy hạt nhân không?
Bích Ngọc: Không, công ty chồng em chịu trách nhiệm về điện cho toàn bộ vùng Tohoku, công ty Yurtech, phụ trách điều tra thiết kế xây dựng mạng lưới điện lực cho 7 tỉnh trong toàn vùng.
Hiện tại công ty chồng em, từ Fukushima trở lên phía bắc. Chỗ chồng em làm là ở Shiro Ishi, gần nhà máy điện. Ở đó có nhiều nhà máy, nên phải tập trung khôi phục điện. Nhà em ở xa, chồng em đi làm bằng ô tô với 2-3 người trong công ty, xe có chữ cứu nạn, là xe công, ưu tiên.

VA: Chỗ em ở đến chỗ nhà máy điện hạt nhân bao xa?
Bích Ngọc: Khoảng 60 đến 70km.

VA: Rất gần, rất nguy hiểm, cố gắng lên nhé! Hy vọng chị em mình còn nói chuyện với nhau nhiều nữa.
Bích Ngọc: Vâng, nói chuyện với chị em cũng thấy thoải mái lắm. Vì chị biết không, nhiều người gọi điện sang cho em, một câu “đi về!”, hai câu “đi về!”.

Trong lúc này, hoảng loạn thì hoảng loạn thật, nhưng mà không đến mức nháo nhào.
Người Nhật họ bình tĩnh. Chẳng nói đâu xa, như chồng em ấy, em nhìn anh ấy mà em khóc. Em bảo anh giỏi nhỉ. Anh ấy bảo, không em ạ, anh giỏi gì, em nhìn đi, những người dắt chó đi dạo mới là giỏi.
Cái tinh thần của họ, em nói thật với chị, em nhìn họ, em nhìn lại bản thân em thấy xấu hổ (lặng một chút).
Em ở lại, cũng không phải vì bản thân em, em đã chấp nhận lấy chồng như thế này, bây giờ gặp thảm họa, em lại chạy sao được.

Em đã liên lạc được với một chị, chị ấy cũng bảo chị ấy ở lại, không sợ gì cả. Em nghĩ là còn nhiều người Việt Nam nữa, nhưng chưa liên lạc được thôi...
(VA: Câu chuyện giữa chúng tôi tạm dừng ở đó. Cầu mong điều tốt lành sẽ đến với Bích Ngọc, cô gái quả cảm sắp làm mẹ...)
Lê Vân Anh (từ Nhật Bản)
 
241
0
0

Quỳnh Anh 82

New Member
Trả lời: Những chuyện rớt nước mắt ở vùng động đất

Trẻ em Nhật sau thảm họa

Tính đến hôm qua, ít nhất 8.450 người chết và 12.931 người mất tích, AFP dẫn nguồn từ Cơ quan cảnh sát quốc gia Nhật cho hay.

Tờ The Independent dẫn số liệu từ Tổ chức cứu trợ trẻ em của Anh cho hay sau trận động đất và sóng thần hôm 11.3, có 10.000 trẻ em Nhật mất nhà cửa. Trong số đó, nhiều em đã và đang phải trải qua thời tiết giá lạnh, không thức ăn, không nơi trú ẩn. Và cũng không ai biết bao nhiêu đứa trẻ mồ côi bị bỏ lại phía sau. Mất mát và tổn thương quá lớn: nhà cửa tiêu tan, bạn bè biến mất, cha mẹ không còn, người thân mất tích. “Chúng tôi thấy nhiều đứa trẻ tuyệt vọng, túm tụm quanh những chiếc đèn dầu hay chui rúc trong những tấm chăn”, ông Ian Woolverton thuộc tổ chức trên kể với AFP.


Toshihito đi khắp các trại lánh nạn để tìm người thân - Ảnh: New York Daily News

Dù đã được giáo dục và huấn luyện về thảm họa từ rất sớm, tâm hồn mong manh của trẻ em Nhật vẫn không thể vượt qua được thảm họa quá khủng khiếp lần này. Nhiều em đã bộc lộ các triệu chứng tổn thương tâm lý như la hét, hoảng sợ, gặp ác mộng và trở nên lầm lì, xa lánh mọi người.
Anh Atsushi Takahashi, 36 tuổi, kể đứa con trai 2 tuổi của mình chưa đêm nào ngủ yên kể từ sau ngày 11.3 tang tóc, nhất là khi Nhật tiếp tục hứng mấy trăm trận dư chấn. Đứa trẻ tội nghiệp liên tục la hoảng: “Đất bị rung. Con không thích nơi này”. “Những lúc như vậy, tôi chỉ biết ôm chặt lấy cháu và trấn an rằng mọi việc sẽ ổn”, Takahashi ngậm ngùi nói với AFP. Trong khi đó, người già cố gắng vực dậy tinh thần cho cháu mình bằng cách kể cho chúng nghe những khó khăn mà họ từng trải qua trong Thế chiến 2. “Chúng ta phải sống, phải đứng dậy. Chúng tôi muốn truyền tinh thần này cho bọn trẻ”, ông Shigenori Kikuta, 72 tuổi, nói.

Cậu bé kiên cường

Bên cạnh đó, vẫn còn những câu chuyện cảm động về những đứa trẻ kiên cường trong bi kịch. Chẳng hạn như chuyện về cậu bé 9 tuổi từ chối phần thực phẩm mà một cảnh sát người Nhật gốc Việt cho riêng mình để bỏ vào thùng cứu trợ chung đang làm con tim nhiều người thổn thức. Hay chuyện cậu bé Toshihito Aisawa, cũng 9 tuổi, ngày nào cũng đi khắp các trại tạm cư trong thành phố Ishinomaki, tỉnh Miyagi, để tìm người thân. Toshihito một mình mang các tờ giấy ghi tên bà, cha mẹ và hai em họ đi khắp nơi để hỏi thông tin. Tờ Asahi Shimbun dẫn lời Toshihito kể rằng hôm 11.3, gia đình em đang trên đường đi lánh nạn động đất thì chiếc xe bị bức tường nước nuốt chửng. Cậu bé dùng tay không đập vỡ kính xe rồi nắm lấy người anh họ Yuto, 13 tuổi, trườn ra ngoài. “Nhưng lúc đó có thứ gì đó quét vào người và đẩy em đi”, Toshihito nhớ lại và khi đó cậu chỉ nghe tiếng kêu cứu của Yuto và bà mỗi lúc một xa dần.

Toshihito sau đó được một người đàn ông cứu sống khi đang nằm bất tỉnh trên một tấm gỗ. Em được đưa đến nhà một người bạn của gia đình tên Mitsunari Kitahara. Vừa khỏe lại, em lập tức bắt đầu hành trình đơn độc tìm gia đình. Mãi gần một tuần sau, hôm 17.3, Toshihito mới gặp lại anh họ Yuto, vốn cũng chỉ tìm thấy cha 4 ngày sau thảm họa. Đó cũng là lần đầu tiên gương mặt cậu bé 9 tuổi tươi lên một chút, nhưng nỗi buồn vẫn hằn sâu khi cha mẹ em vẫn bặt vô âm tín. “Cháu (Toshihito) vừa phụ dọn cơm tối và làm rau cải. Tôi chắc rằng cháu rất đau lòng nhưng tôi chưa bao giờ thấy cháu khóc”, Asahi Shimbun dẫn lời ông Kitahara kể.

Văn Khoa
 
241
0
0

Quỳnh Anh 82

New Member
Trả lời: Những chuyện rớt nước mắt ở vùng động đất

Đi tìm 9.000 người mất tích

(TNO) Căng mắt ra giữa những danh sách người chết được viết chi chít ở tòa thị chính Natori, Hideki Kanon bỗng hoảng hốt khẽ la lên: “Chắc đó là mẹ”. Rồi anh run rẩy lao đến nhà xác dã chiến ở gần đó. Tuyết đang rơi dày đặc…

“Chúng tôi vẫn tìm họ”

Danh sách người chết dán trên tường của Tòa thị chính Natori (Nhật) cứ dài ra mãi. Có người được viết đầy đủ họ tên. Nhiều trường hợp khác chỉ là những dòng mô tả ngắn:

Nữ. Khoảng 50 tuổi. Trong túi áo có đậu phộng. Nốt ruồi lớn. Đeo đồng hồ Seiko.
Nam. Từ 70-80 tuổi. Đeo tạp dề có chữ “Rentacom”.


Các đội cứu hộ vẫn đang làm việc không ngừng nghỉ- Ảnh: AFP

Sáu ngày sau trận động đất và sóng thần kinh hoàng, số người chết theo thống kê chính thức của chính phủ đã vượt quá 5.000. Gần 9.000 người khác mất tích, theo BBC. Hàng trăm đoàn cứu hộ của Nhật và của các nước đang tìm kiếm họ. Hàng chục ngàn cá nhân khác - những người Nhật đang thấp thỏm mơ hồ về sự chết chóc xen lẫn với niềm hy vọng tìm được cha, được mẹ, vợ, chồng, con cái, bạn bè…. - cũng lao vào tìm kiếm.
Tại thị trấn công nghiệp Kamaishi, khoảng 70 lính cứu hỏa Anh trong đồng phục màu cam đã len lỏi giữa những chiếc xe hơi nằm chỏng chơ, giữa những đống đổ nát cao ngất, giữa những bức tường sụp nham nhở để cố gắng tìm kiếm các dấu hiệu của sự sống.

Một phụ nữ được kéo ra từ dưới một cái tủ lạnh. Nhưng đó là một xác chết lạnh ngắt.
Hãng tin AP dẫn lời Pete Stevenson, trưởng nhóm cứu hộ nói hôm 16.3: “Trong ngày hôm nay và ngày mai vẫn còn hy vọng tìm thấy người sống sót. Chúng tôi vẫn tìm họ”.

Dán niềm hy vọng lên cửa kính

Giữa những con số thiệt mạng lên tới hàng ngàn, có khi hàng chục ngàn, đâu đó vẫn có những thông tin về một người được cứu sau 95 giờ dưới đống đổ nát, những đứa trẻ sóng sót diệu kỳ, những cụ già thoát chết một cách ngoan cường…
Và mọi người vẫn cứ hy vọng.


Nỗi đau quá lớn đối với những người sống sót - Ảnh: Reuters

Họ đã tìm mọi cách để lại tin nhắn cho người thân, kể cả bằng cách truyền thống nhất: dán lời nhắn lên những chỗ công cộng hay những khu tập trung tạm thời.

Tại Tòa thị chính Natori, tất cả các cửa kính đều được phủ kín bằng những mảnh giấy chứa đựng những niềm hy vọng: “Tôi đang tìm một ông già 75 tuổi. Làm ơn gọi cho tôi nếu bạn thấy ông”.

“Gởi Miyuki Nakayama: Tất cả mọi người trong gia đình em đều ổn cả! Mọi người không thể dùng điện thoại di động của mình nên em không thể gọi. Hãy về nhà nếu có thể. Cầu nguyện cho em!”.

Tòa thị chính cũng dán danh sách 5.000 người đang trú ẩn tạm thời ở các khu tập trung, theo AP. Yu Sato chụp hình danh sách này. Anh nói: “Tôi sẽ đăng nó lên mạng internet để những người ở xa cũng biết thông tin”. Ai có thể làm được bất kỳ điều gì đều đang cố gắng thực hiện, chỉ mong sao những người đang mất liên lạc mau chóng tìm thấy nhau.

Mất dấu nơi ở của chính mình

Còn ở thị trấn Otsuchi, bà Reiko Miura, 68 tuổi không thể ngồi yên chờ tin tức từ các đội cứu hộ. Bà đang tìm người cháu trai 50 tuổi bị tàn tật đã không thể bỏ chạy khi cơn sóng thần ập tới.


Tìm tung tích người thân trên những danh sách dán ở nơi công cộng - Ảnh: Reuters

Chị của bà, cũng là mẹ của người mất tích đã gởi hết hy vọng vào từng bước chân của bà.

Nhưng chỉ chuyện tìm lại được đúng nơi từng là nhà của họ đã là quá khó khăn. Trước mắt cụ Miura giờ đây là một biển bùn nhão đầy xe cộ nằm chỏng chơ và mảnh tường vụn vỡ.

“Hình như đây là miếng đất của chúng tôi. Đó là một ngôi nhà lớn”, bà lẩm bẩm. Không có bất kỳ một dấu hiệu nào về sự tồn tại của đứa cháu tàn tật… Bà lê từng bước chân quay lại khu tập trung, không biết phải nói gì với người em.

Nơi đáng sợ để sống

Kensen trông không khác gì một thị trấn ma sau khi cơn sóng dữ quét qua. Trông chốt lát, cao ốc, nhà xưởng, xe cộ bị quét sạch ra biển, để lại những đống vụn vỡ ngổn ngang, những con tàu đồ sộ bị quăng vào đất liền, những đống bùn nhão tràn khắp nơi...


Người đàn ông này đang cố vượt qua những con đường đầy bùn, nước để tìm tung tích người thân - Ảnh: Reuters

Miyuki Kanno lái xe đạp chạy giữa những con đường đầy bùn và ngập nước để tìm người thân. Kanno quả quyết: “Quê hương thì vẫn cứ mãi là quê hương. Nó sẽ được xây dựng lại”. Anh này đoán sẽ mất chừng 20 năm để dựng lại một Kensen khác.

Nhưng ở Ofunato, cụ già 72 tuổi Keiichi Nagai thì không lạc quan như Kanno. Đứng giữa đống đổ nát hoang tàn, cụ cứ lẩm bẩm: “Chẳng còn gì hết. Tất cả đã biến mất. Dân cư chỉ còn lại một nửa. Nơi này thật đáng sợ để có thể tiếp tục sống. Có thể một cơn sóng thần khác lại ập đến. Tôi sẽ không dám sống ở đây nữa…”.

Đoan Nhật
 
6,216
0
36

susu1811

Active Member
Ðề: Những chuyện rớt nước mắt ở vùng động đất

Lễ tốt nghiệp đặc biệt ở vùng tâm động đất Nhật(Dân trí)

Chắc không đâu trên thế giới có lễ tốt nghiệp đặc biệt như lễ tốt nghiệp trung học ở tỉnh Miyagi của Nhật Bản. Buổi lễ không có hoa và những lời chúc mừng hân hoan, mà có những học sinh được gia đình đưa đến nhận bằng tốt nghiệp qua những tấm ảnh.


Ngày 23/3, đại diện hội người Việt ở Kitakyusyu đã trao tiền quyên góp cho uỷ ban nhân dân thành phố Kitakyusyu. Sáng 26/3, học sinh Việt Nam ở Kitakyusyu cùng các em học sinh Nhật tiếp tục tham gia các hoạt động quyên góp ủng hộ vùng thiên tai

Đó là buổi lễ tôi chỉ theo dõi qua truyền hình, từ thành phố Kitakyusyu bình yên thuộc tỉnh miền nam Fukuoka, nhưng mắt ước đẫm từ bao giờ không biết.

Hai tuần trôi qua sau khi thảm họa ập vào phía đông bắc Nhật Bản, số người chết và mất tích ngày một tăng lên. Hàng vạn người vẫn đang phải sống trong các trung tâm tạm trú, thiếu thực phẩm, nước và các vận dụng sinh hoạt. Một quốc gia hùng mạnh như Nhật Bản sau thiên tai, cả một vùng chỉ còn sót lại vài ngôi nhà đổ nát, nhiều trường học vẫn tiếp tục đóng cửa.

Ở tỉnh Miyagi (trung tâm hành chính là thành phố Sendai, khu vực bị ảnh hưởng nặng nhất của động đất/sóng thần hôm 11/3), các thầy cô giáo một trường trung học đã tìm được những tấm bằng tốt nghiệp của các em học sinh còn sót lại trong đống đổ nát, dù bị dính nhiều bùn đất nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Nhà trường quyết định vẫn tổ chức lễ tốt nghiệp cho các em. “Trong đời tôi, chưa bao giờ chứng kiến một lễ tốt nghiệp như vậy”, một thầy giáo lên hình với đôi mắt đỏ hoe.

Lễ tốt nghiệp dành cho các em lẽ ra phải tràn ngập hoa và lời chúc mừng, nhưng lại diễn ra trong rưng rưng nước mắt. Các em lẽ ra đã ào lên, tíu tít; nhưng có những em chỉ im lặng, ánh mắt trong veo nhìn ra từ những bức ảnh. Trong số các học sinh của thầy, có những em đã được xác định thiệt mạng, có em vẫn còn mất tích.

Đễn dự buổi lễ, có những học sinh trong gia đình không còn ai sống sót, và có em có lẽ cũng chẳng còn một mái nhà. Còn có những học sinh, đã mất hoặc vẫn chưa rõ tung tích, gia đình dẫu đau xót, vẫn mang ảnh các em đến dự buổi lễ tốt nghiệp. Một phút tưởng niệm dành cho những người xấu số.

Em học sinh đại diện cho khối học sinh lên đọc bài phát biểu cũng không kìm nổi xúc động. “Vào giây phút này, chúng em được đứng tại đây, chúng em hiểu mình là những người may mắn được sống sót, chúng em hứa sẽ làm cho nước Nhật hồi sinh. ガンバロ 日本! (Nhật Bản cố lên)”.

Tôi cũng vừa tốt nghiệp trung học và chuẩn bị là sinh viên năm nhất một trường đại học trong tỉnh. Tôi cũng chỉ trạc tuổi các bạn ấy, nhưng tôi có một lễ tốt nghiệp hân hoan và cả gia đình đang ngóng đợi nơi quê nhà.

Nhật Bản đang nỗ lực không ngừng. Tôi cảm nhận được điều này qua từng phút, từng giây, qua từng hành động của từ những đứa trẻ đến người già, từ công nhân đến các quan chức, từ những người ngay trong vùng chịu gánh nặng thiên tai nhiều nhất đến những người dân ở miền nam xa xôi sẵn sàng chia sẻ khó khăn với đồng bào mình…
Ở đường Yamada, người ta phát miễn phí kare-một loại súp, người dân đứng xếp hàng chờ tới lượt mình, bọn trẻ thì vui mừng hò reo. Xung quanh thành phố Sendai, hệ thống ga đã được cung cấp lại, đường sá sạch gọn từng giờ và đang được sửa chữa ngày đêm.

Hay như ở tỉnh Fukushima, nhiều em học sinh trung học tham gia làm tình nguyện, chuẩn bị lương thực cho người già và trẻ em đang lánh nạn ở nhà thể chất của trường. Và nhiều, nhiều nữa những hình ảnh giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau của người dân ở vùng bị thiên tai. Học sinh Việt Nam bên này đang truyền miệng nhau câu chuyện về cậu bé 9 tuổi mà ý thức chia sẻ, biết hy sinh khiến người lớn cũng phải ngưỡng mộ. Dù chỉ là đứa trẻ 9 tuổi cũng đã biết nhận thức cao đến thế, ngẫm lại mới hiểu vì sao có nước Nhật ngày nay.

Nhiều nơi, một số nơi cửa hàng, các sạp buôn bán, nhà hàng đã rục rịch đi vào hoạt động trở lại. Nhưng khó khăn vẫn chồng chất thêm khó khăn, các chuyên gia vẫn chưa khẳng định được chất phóng xạ sẽ còn ảnh hưởng đến những đâu, vì còn phụ thuộc vào gió, mưa và nguồn nước.

Ở tỉnh Fukushima, chính phủ đã chỉ thị cho người dân không được ăn một số thực phẩm bị nhiễm phóng xạ cao như rau bắp cải, dưa chột, súp lơ, sữa bò… Điều này cũng làm cho các nhà hàng đang hoạt động trở lại rất bối rối vì nguyên liệu chế biến thức ăn nhiều loại bị nhiễm xạ. Để giải quyết nhanh vấn đề này, chính phủ Nhật đã nhập rau đông lạnh từ Trung Quốc.

Ngoài ra, những gia đình đang nuôi con nhỏ cũng gặp bất an lớn, họ không thể pha sữa cho trẻ bởi nước nhiễm xạ. Vì vậy, ở Tokyo, các bà mẹ mang sổ tay theo dõi nuôi con đều được ưu tiên bán nước đóng chai. Còn ở Fukushima thì phát sữa và nước cho gia đình có con nhỏ.

Tin tức từ nơi xảy ra thảm hoạ chưa có thông báo về trường hợp người lao động/học sinh Việt Nam nào thương vong hay mất tích. Nhiều bạn ở Tokyo đã tạm về nước.

Cùng với cộng đồng lao động/học sinh Việt Nam trên nhiều vùng của Nhật Bản, cộng đồng người Việt Nam ở Kitakyusyu đã kêu gọi quyên góp để hỗ trợ nhân dân Nhật Bản cũng như giúp đỡ lao động/học sinh Việt Nam trong vùng bị thảm họa. Đợt mới nhất này, ngoài vật dụng sinh hoạt cần thiết như tất, chăn, quần áo…, hội thu được 73.500 yen, trong đó 53.500 yen sẽ được chuyển cho bên thành phố Kitakyusyu để ủng hộ người dân Nhật; Phần còn lại 20.000 yen sẽ chuyển cho bên hội VYSAK (Vietnamese Youth and Student Association in Kitakyusyu) để ủng hộ cho sinh viên Việt Nam.

Đất nước Nhật Bản vẫn ngổn ngang, nhưng đâu đó quanh đây, hoa Anh Đào đang bắt đầu hé nở. Mùa ngắm hoa năm mới của người Nhật đã bắt đầu. Truyền hình chiếu cảnh từ Kakosima, Anh Đào đã vươn mình khoe sắc - mang theo những tia hy vọng của sự sống, sự hồi sinh. Nước Nhật sau đau thương rồi sẽ vươn lên, mạnh mẽ hơn.

Phong Thảo
Sinh viên Đại học Công nghiệp Kyusyu, tỉnh Fukuoka
 
Top