Thứ tha và tha thứ

10,159
29
48

ALnML

Super Moderator
Thứ tha và tha thứ

Muốn có được sự thứ tha, ta phải biết tha thứ! Chao ôi, chỉ hai từ đơn giản này thôi mà sao khó thực hiện được cho tròn vẹn thế! Tha thứ, thứ tha… Những từ ngữ bình dị này không phải ai cũng dễ dàng làm được! Phải có tấm lòng và phải biết yêu thương thì may ra ta mới biết tha thứ cho những ai đã làm hại đến mình. Khó! Đúng vậy! Sao mà khó khăn thế?
Henri Charrière, tác giả cuốn “Papillon – Người Tù Khổ Sai” rất nổi tiếng trước đây, có kể lại trong tự truyện của mình rằng, ông hận tay biện lý buộc tội oan cho ông thấu đến tận xương! Ông căm thù tay làm chứng gian đến tận não tủy, chỉ mong thoát khỏi ngục tù để xử tội hai tên này, ông kể lại trong trí tưởng tượng của mình rằng ông đã chuẩn bị những hình thức trả thù chậm chạp nhưng hoàn hảo, khiến cho chúng phải đau đớn gấp vạn lần nỗi đớn đau mà ông đã hứng chịu trong ngục tù khổ sai. Ngày này sang ngày khác, bước từng bước một quanh phòng giam, ông tưởng tượng sẽ hành hạ chúng như thế nào để trả mối thù này, lúc nào đầu óc ông cũng nghĩ đến chuyện ấy… Thế mà sau lần vượt ngục đầu tiên, ông được đến Trinidad và được phép lưu lại vài ngày trước khi bắt buộc phải trục xuất ông ra biển trở lại. Những giây phút tự do đầu tiên, ông gặp một vị Giám mục tên là Iréné thì phải (đọc lâu quá nên tôi không còn nhớ tên), Papillon nhận được một lời khuyên từ vị Giám mục khả kính ấy làm ông nhớ mãi, vị Giám mục sau khi nghe ông kể lại bao nỗi oan khiên và các dự định trả thù, liền khuyên Papillon hãy biết tha thứ! Papi liền giảy nảy lên: Không bao giờ! Không bao giờ! Mục đích vượt ngục của ông là để trả thù mà! Phải giết những thằng chó chết ấy, bao đêm trường ông mất ăn mất ngủ để vạch kế hoạch này kế hoạch nọ nhắm trả thù một cách cay độc và hoàn hảo, thế mà bây giờ bảo ông tha thứ ư? Nhưng vị Giám mục chỉ nói với ông rằng: Anh Henri! Khi anh biết tha thứ cho người khác, dù cho người ta phạm tội tày đình với anh cỡ nào đi nữa, tha thứ được cho họ thì anh sẽ trở thành một người rất cao cả, và sự cao cả ấy không phải ai cũng có được! Papi sững sờ vì cái từ ngữ cao cả ấy, điều mà ông không bao giờ nghĩ đến. Phải, khi tha thứ, bạn sẽ cảm thấy mình đã vượt qua được chính mình và trở thành một người cao cả, rộng lượng. Nghe đâu sau này khi được tự do hoàn toàn, ông cũng đã nhớ lại lời vị giám mục khả kính và đã biết tha thứ…
Thế nhưng đó là truyện, còn thực tế cuộc sống thì sao? Để tha thứ cho ai đó, nhiều khi ta phải đấu tranh với bản thân dữ lắm! Khi ai đó làm hại đến ta hoặc xúc phạm đến ta, chắc chắn ta sẽ nghĩ rằng chính hắn đã cố tình gây cho ta đau khổ, đó là bất công và việc đền tội chỉ là thực hiện lẽ công bằng, không ai trách ta được khi ta trả thù. Khi ai đó phạm lỗi với ta, ta vẫn sẽ nghĩ rằng hắn cố tình nên thấy cái lỗi đó rất nặng, do vậy mà ta sẽ trừng phạt chứ không dễ gì im ắng như cục bột được. Đó là lẽ tự nhiên ở đời mà, răng đền răng, mắt đền mắt! Không thể để yên được!
Song ta hãy thử ngẫm lại một lần xem sao, răng đền rồi, mắt đền rồi, thì ta còn lại được cái gì nào? Chỉ là một cảm giác trống vắng hờ hững chứ chẳng còn gì khác! Thật đấy! Ấy là chưa nói đến một thứ cao quý trong người ta sẽ mất đi rất uổng, đó là tấm lòng đấy bạn ạ! Trả thù xong, trừng phạt xong, bạn nhìn quanh sẽ chẳng còn thấy cái tấm lòng của mình ở đâu cả. Bạn mất rồi đấy, chứ tôi chưa dám đề cập đến sự cao cả mà bạn nhận được khi biết tha thứ đâu.
Nói thì nghe cũng khá hay đấy nhưng ngay chính bản thân chúng ta đây, việc tha thứ cho ai đó cũng không phải dễ dàng thực hiện được ngay đâu! Có nhiều trường hợp mà tội lỗi đã gây nên những ấn tượng xấu không thể nào quên được, như ngoại tình chẳng hạn, thì việc tha thứ lại càng trở nên khó khăn hơn, nhưng bạn ơi! Hãy cứ thử thực hiện một lần đi, dù cho nặng cách mấy đi nữa thì khi tha thứ, bạn sẽ thoát khỏi cái gánh cực kỳ nặng ấy, và tâm hồn ta sẽ bay lên, nhẹ nhàng và cao cả, ta sẽ thấy mình trở thành một con người khác, đẹp hơn và đáng yêu hơn, vì trong ta đầy ắp tình thương, sự yêu thương chân thành khi ta biết tha thứ cho người khác.
Tuy nhiên đến bây giờ ngay chính tôi đây, kẻ viết bài cảm nhận này cũng vẫn thấy rằng tha thứ thật là khó chứ đừng kể ai khác! Chỉ mong rằng nếu bạn hay tôi cố gắng vượt qua được cái khó ấy, thì tâm hồn chúng ta sẽ thăng hoa thôi… đơn giản như thế sao mà khó quá nhỉ?! Nào, chúng ta hãy cố lên nhé! hãy cố tha thứ cho ai đó để sau này may ra ta cũng sẽ được hưởng sự thứ tha của người khác, đó mới chính lã lẽ công bằng đích thực trong tâm hồn, chứ không phải mắt đền mắt răng đền răng như mọi người thường nói đâu!…
Nhưng Trời ạ! Quả thực là khó! Thật khó… lắm thay!…








Trích nguồn : http://songdep.wordpress.com/2007/05/21/thứ-tha-va-tha-thứ/
 
10,159
29
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Hãy học cách tha thứ​

[FONT=Verdana, Arial]Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nilông sạch và một bao tải khoai tây đến lớp. Sau đó, thầy bảo cứ hễ chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó và ngày tháng lên rồi bỏ nó vào túi nilông. Sau vài ngày, có nhiều túi trở nên vô cùng nặng.

Sau đó, thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên mình dù đi bất cứ đâu, tối ngủ phải để túi bên cạnh, làm việc thì đặt trên bàn. Sự phiền phức khi phải mang vác cái túi khiến chúng tôi cảm nhận rõ ràng gánh nặng tinh thần mà mình đang chịu đựng. Không những thế, chúng tôi còn phải luôn để tâm đến nó, nhớ đến nó và nhiều khi đặt nó ở những chỗ chẳng tế nhị chút nào.

Qua thời gian, khoai tây bắt đầu phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa. Đây thật là một ẩn dụ sinh động về cái giá mà chúng ta phải trả cho việc khư khư ôm lấy giận hờn trong lòng. Trong thâm tâm chúng ta thường cho rằng tha thứ là một món quà đối với người được tha thứ, nhưng bạn thấy đấy, đây rõ ràng là món quà cho chính chúng ta.

ST
[/FONT]
 
10,159
29
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Tha thứ mãi mãi​

[FONT=Verdana, Arial]Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...

- Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần... - Cô giáo trường Chủ Nhật đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe: "70 nhân 7 lần! "

Lisa kéo tay Brent - em trai cô:

- Thế là bao nhiêu lần...

Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rối bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng phục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh phục cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.

Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.

- Em ổn cả chứ... Chị lỡ tay thôi mà!

- Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thứ 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!

Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.

Hôm sau, 2 chị em chơi bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".

- Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.

Lisa đỏ mặt:

- Chị xin lỗi!

- Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ còn 488 lần thôi, phải không...

Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:

- Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai và em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.

Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent và cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá phòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent và đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.

- Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì với em nữa đâu.

Brent chỉ cười: "Phải, phải"

Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc và cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. Một niềm mơ ước thành hiện thực.

Người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện: " Hai giờ chiều ngày mùng 10 nhé! " Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.

- Brent này, khi nào con biểu diễn... - Mẹ hỏi.

- Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.

Lisa lặng người, mãi mới lắp bắp:

- Ôi!... Hôm nay ngày mấy rồi ạ...

- 12, có chuyện gì thế...

Lisa, bưng mặt khóc nức lên:

- Biểu diễn... 2 giờ... mùng 10... người ta gọi điện... tuần trước...

Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.

- Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi......... - Brent hỏi.

Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi người yên tâm.

Lisa đến Boston và thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời: "Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.

Rất lâu sau, cô vô tình gặp lại người láng giềng cũ: bà Nelson.

- Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... - Bà ta mở lời.

Lisa ngạc nhiên:

- Sao ạ...

Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.

Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:

"Lisa yêu quý,

Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị.

Yêu thương,

Brent"

Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hồi bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu và bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ: "Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "

Nguồn sưu tầm
[/FONT]
 
184
0
0

tomiu

New Member
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Cậu chuyện cảm động và hay qua chị à. Sẽ luôn nhớ tới cậu chuyện của chị để giữ bình tĩnh và bỏ qua nếu có thể được khi bị người khác chơi xấu.
 
806
1
0

meduydu

New Member
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Câu chuyện xúc động và hay quá chị ơi. Cảm ơn chị đã chia sẻ. @};-@};-@};-
 
251
0
0

Me Mickey

New Member
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Cám ơn câu chuyện của chị Loan, nó đầy tính nhân văn. Đọc nó sẽ ngẫm ra nhiều điều, trong cuộc sống phải tự giác ngộ, bới mọi sự việc đi qua không quay lại lần thứ hai. Nó không cho người ta cơ hội để lấy lại, chính vì thế những ăn năn, sám hối luôn luôn nhiều hơn phần thanh thản trong mỗi con người.
Hãy Tha thứ... tha thứ để chính lòng mình được thêm phần thanh thản.
 
6,216
0
36

susu1811

Active Member
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Chị ơi...em cám ơn chị thật nhiều@};-
 
883
0
0

mèo_ú

New Member
Ðề: Thứ tha và tha thứ

truyện này em đã đọc 1 lần rôid... nhưng giờ vẫn thấy hay... mỗi lần đọc là em lại nổi hết gai ốc lên..hichic:(:(:(
 
2,204
1
0

Nikki

New Member
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Em đã rơm rớm nước mắt đấy:">
 
384
0
16

tho2006

Member
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Cảm ơn chị... Em đang học cách tha thứ, tha thứ cho chính mình và cho những người thân của mình. Khó lắm chị ơi.
 
67
0
0

childlike mother

New Member
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Cảm ơn chị... Em đang học cách tha thứ, tha thứ cho chính mình và cho những người thân của mình. Khó lắm chị ơi.
:( Khó lắm khi cứ phải tha thứ cho một tội lỗi cứ lập lại nhiều lần....
 
140
0
0

Hanoi&m

New Member
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Xem "Chuyện ruồi bu ở Nhà Trắng" em thấy cũng liên quan đến chuyện "tha" hay ko "tha" (ko có "thứ" vì mấy vị TT này quyết định lẹ quá). Em khoái nhất câu "điều đó không có nghĩa là ông Lincoln không phản ứng nhanh với bất kỳ kẻ xâm phạm bé nhỏ nào".


Chuyện ruồi bu ở Nhà Trắng


30/06/2009 17:00
Ảnh: Reuters
(TNTS) Tổng thống Mỹ Barack Obama đã khởi động chiến dịch tranh cử tại thành phố quê nhà của ông Abraham Lincoln, sử dụng cuốn Kinh thánh mà ông Lincoln đã dùng cách đây 150 năm để tuyên thệ nhậm chức. Ông cũng thường dẫn lời vị tổng thống huyền thoại này ngay khi có thể. Nhưng nay hai người còn chia sẻ một sự việc khác: một cuộc “đụng độ” với ruồi.
Trong cuộc phỏng vấn với kênh truyền hình CNBC tại Nhà Trắng hôm 16.6, một con ruồi vô tình xen vào giữa cuộc trò chuyện giữa ông Obama và phóng viên John Harwood. “Này, biến khỏi đây đi chứ!”, ngài tổng thống nói với con côn trùng nhiều chuyện đang bay vù vù quanh đầu mình. Khi con ruồi “không nghe lời”, ông chờ cho nó đậu xuống tay cổ trái và đập chết nó bằng tay phải. “Chúng ta vừa nói đến đâu nhỉ?”, ông Obama hỏi Harwood sau khi hạ gục con ruồi, rồi thêm rằng: “Khá ấn tượng đấy chứ? Tôi hạ được nó đấy”. Ngay sau khi xảy ra sự việc trên, Tổ chức Vì quyền lợi động vật (PETA) đã gửi tặng ông Obama một chiếc bẫy côn trùng. PETA cho biết họ muốn ngài Tổng thống Mỹ có thái độ “nhân đạo” hơn khi ông bị ruồi quấy rối. Phát ngôn viên của PETA Bruce Freidrich cho biết tổ chức này “ủng hộ việc đuổi ruồi đi hơn là tiêu diệt chúng”. Chiếc bẫy mà PETA tặng chủ nhân Nhà Trắng thuộc loại dùng để bắt côn trùng sau đó thả chúng trở về với thiên nhiên.

Ít ai ngờ ông Obama, Tổng thống thứ 44 của Mỹ, và ông Lincoln, Tổng thống thứ 16, gặp nhau cả trong chuyện “ruồi bu”. Ông Daniel Weinberg, chủ cửa hiệu sách Abraham Lincoln ở thành phố Chicago thuộc bang Illinois, hiện còn lưu giữ một tấm ảnh ông Lincoln với một con ruồi đậu trên chân. Weinberg không rõ con ruồi kia còn sống sót sau khi “gặp” ông Lincoln hay phải chịu chung số phận với con ruồi đã cả gan đậu trên tay vị tổng thống da màu hôm 16.6. Tuy nhiên ông Weinberg nói vui rằng có thể ông Lincoln đã tha mạng con ruồi kia, điều mà PETA hẳn rất tán đồng và muốn tổng thống hiện tại làm theo. “Ông ấy (Lincoln) là người tha thứ vĩ đại”, Weinberg nói. Có một điều Weinberg biết chắc là so với con ruồi đậu trên cổ tay ông Obama, con ruồi đậu trên chân ông Lincoln có lợi thế hơn, ít ra là được một lúc. Ông Lincoln và con ruồi “hạnh ngộ” khi nhà lãnh đạo Mỹ đến một studio ở Washington vào tháng 8.1863 để chụp ảnh chân dung. Vào lúc đó, để chụp được một tấm ảnh, ông Lincoln buộc phải ngồi thật yên. Bởi một sự động đậy tay chân, để diệt một con ruồi nhiều chuyện chẳng hạn, sẽ khiến ảnh bị mờ. Nhờ vậy con ruồi trên chân Tổng thống Lincoln mới có cơ hội “chụp ảnh chung” với nhà lãnh đạo này.

Nhưng điều đó không có nghĩa là ông Lincoln không phản ứng nhanh với bất kỳ kẻ xâm phạm bé nhỏ nào. Khi còn là đại biểu quốc hội, Lincoln đã phát biểu chống chính sách chiến tranh Mexico (1846-1848) của Tổng thống James K.Polk. Trong bài phát biểu trên, Lincoln kể lại những kinh nghiệm của mình trong cuộc chiến tranh Black Hawk (1832). “Quý vị biết không tôi là một anh hùng quân đội”, Lincoln nói. Sau khi thừa nhận mình chưa bao giờ tham chiến, Lincoln cho biết ông đã có “khá nhiều cuộc chiến tranh đẫm máu với những con muỗi”.

Không chỉ ruồi và muỗi, Tổng thống Lincoln còn có duyên với cả ong. Tên của ông đã được các nhà khoa học Mỹ đặt cho một loài ong bắp cày và một loài hoa hồng. Tổng thống Obama chưa có “vinh dự” này, nhưng Tổng thống tiền nhiệm George W.Bush, người phó của ông là Dick Cheney và cựu Bộ trưởng Quốc phòng Donald Rumsfeld đã được lấy tên đặt cho ba loài bọ trong số 65 loài ăn mùn mới vào năm 2005.
 
2,398
0
36

Mexecuazin

Active Member
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Em...tha thứ cho chị. heeeeeeeeeeeeeee:D:-*:-*:-*:-*:-*
 
10,159
29
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Em...tha thứ cho chị. heeeeeeeeeeeeeee:D:-*:-*:-*:-*:-*
Thứ sáu Bống đỏ mắt , chiều thứ 7 My đỏ mắt, tối thứ bảy mẹ đỏ mắt, sáng chủ nhật bố đỏ mắt tối chủ nhật thêm Bùm và hôm nay cả nhà đóng chặt cửa bế quan toả cảng vì bố bảo trông như lũ Ma cà rồng ý :D tất nhiên là từ chủ nhật đã đóng rồi. Tối quá goi đt khắp nơi để xin thứ hai nghỉ :D
 
2,398
0
36

Mexecuazin

Active Member
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Thương nên mới tha chớ hiiiiiiiiiii:-*:-*:-*:-*:-* (mỗi người 1 cái thôi nhá)
 
10,159
29
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Thứ tha và tha thứ

Thương nên mới tha chớ hiiiiiiiiiii:-*:-*:-*:-*:-* (mỗi người 1 cái thôi nhá)
4 cái thôi mà thế ko sợ lây à:D
Đang nghĩ lại nếu hôm đấy mà mình ... thì cả ô tô đỏ mắt chắc kèm theo một cơ số ng ở xa xa đỏ cùng. Phải nói là cực hay đấy :D
 
Top