Ðề: 13.03.2010 - CSTT xuất hành đầu năm: đến với các bé Chùa Ninh An - Ninh Bình
13.3 Ai chọn ngày lành tháng tốt thế
Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng cũng đến ngày, vì chưa đi Ninh An lần nào với nhà CSTT nên chắc Miềng háo hức hơn cả. Tiết trời ấm áp, có mưa xuân, xe lên đường đúng giờ G
Đã có những tấm ảnh và những dòng này của chị LG
8g30 sáng ngày 13.03, CSTT chúng tôi đã có mặt ở chùa Thịnh Đại. Đây là lần thứ hai tôi trở lại chùa. Nhớ lần đầu đến đây ko gặp đc thày, khi đó gian nhà sau đang còn ngổn ngang chưa xây dựng. Lần này trở lại đã khang trang lắm rồi, cảm thấy vui quá chừng vì các con có một mái nhà ấm áp cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Lần trước đã được nghe 1 bà phật tử trong xóm sang trông em bé hộ thày kể về những vất vả của một ng đàn ông phải tự mình chăm trẻ, đêm đêm lọ mọ pha sữa cho các bé uống, lần này hỏi thêm mới được nghe thày kể ngọn ngành hơn.
Thày quê Xuân Trường Nam Định, nương nhờ cửa phật từ năm 14 tuổi. Năm 21 tuổi thày về trụ trì chùa này. Lần đầu tiên ôm 1 hài nhi mới mấy ngày tuổi về chùa nuôi, thày bị chính các phật tử và dân làng nhiếc móc, xì xào, rằng “đẹp thế này mà đi tu, lại mang trẻ con về nuôi, chắc là con đẻ đây…”. Nhưng Thày nuốt nước mắt vào trong, vượt qua mọi nỗi đau tinh thần và khó khăn vật chất để nuôi bao bé nên người, “đi tu không mong thành Phật, chỉ mong sao làm được những điều Phật dạy”. 1 bé người Thanh Hóa bị bỏ lại cửa Chùa trong 1 túi du lịch khi vừa mới chào đời được mấy giờ đồng hồ, nặng 1.2kg, Thày nuôi 3 tháng không tăng được lạng nào, rồi sau đó, như có phép màu nhiệm của Phật, nó lớn nhanh như thổi, 9 tháng đã chạy và nói ríu rít, rất nhanh khôn, hiện giờ 18 tháng mà trông như bé hơn 2 tuổi, hồng hào khỏe mạnh. Nghe Thày kể cũng nhiều người đến chùa xin chúng làm con nuôi, nhưng Thày ko cho, bảo đã nuôi chúng thì thương lắm, ai nỡ cho đi như thế! Trước Thày phải dậy từ 4h sáng ra ao cắt rau muống về bó, bán dạo quanh làng, chắt chiu từng đồng nuôi các con. Đến giờ đã bao con trưởng thành, gây dựng gia đình, có công ăn việc làm, hàng tháng gửi tiền về phụ Thày nuôi các em. Mắt Thày ngân ngấn nước khi kể về tình yêu thương như ruột thịt mà các cháu dành cho Thày như một sự biết ơn vô bờ bến, “Thày có ốm cũng ko dám báo với các cháu đâu, vì chỉ cần nghe giọng Thày hơi khan qua điện thoại là chúng nó đã nghỉ học đi từ HN về thăm rồi”; Những giọt nước mắt mà biết bao năm qua với biết bao lần phải nén nuốt vào trong, những nếp nhăn sớm trên gương mặt người tu hành đức độ, rồi ánh mắt và giọng nói đỗi tự hào khi kể về những thành công trong học hành và sự nghiệp của hơn chục đứa con nhà chùa, phần nào giúp chúng tôi hiểu được thăng trầm bao năm qua của Thày.
Một người đàn ông làm mẹ của biết bao đứa trẻ như thế, đáng phục nể biết bao! Gần đây cộng đồng đã biết đến thày và nhà Chùa nhiều hơn nên cuộc sống cũng đỡ vất vả, mong xã hội sẽ quan tâm giúp đỡ thày cùng các bé nhiều nhiều nữa! Mặc dù chúng tôi nói rằng thày đừng chuẩn bị gì cả nhưng Chùa Thịnh đại vẫn đón chúng tôi bằng những bát xôi ngô dẻo thơm lừng ấm áp tình người, ngô do chính nhà chùa trồng.
và đây nữa
10g30 ngày 13.03 đến với chùa Đông Trang Ninh An. Choáng ngợp trc sự đổi thay của chùa. Càng thầm cảm phục sư bác đã thật giỏi giang quán xuyến nên mới đc như ngày hôm nay. Nhớ ngày đầu cách đây 4 năm khi lần đầu tiên chúng tôi biết đến thày, biết đến những viêc thày đang làm là cứu giúp những em bé mồ côi, trợ giúp những gia đình khó khăn trong làng trong thôn, ngôi chùa chỉ có một gian nhà để ở. Chen chúc chật chội, tối tắm, khu vệ sinh thật khổ sở. Cũng là những ng mẹ chúng tôi lo các con ngã khi đi lên những bậc vs hai ngăn cũ kỹ, ko mái che, chúng tôi lo vệ sinh ô nhiễm làm các con bệnh tật. Xin xây nhà để ở thì dễ chứ xin xây khu vs thì chắc chẳng ai cho mà thày cũng chả xin đâu vì quê là vậy. CSTT đã quyết tâm xây khu vệ sinh cho chùa Đông Trang Ninh An với kinh phí tại thời điểm đó hơn 40 tr đồng. Và mỗi lần trên đg đi đến thăm chùa bạn Bừa vẫn giơ tay chỉ đây chùa kia rồi, Bừa nhìn thấy nhà vệ sinh kia kìa.
Thôi ko ôn lại nữa đâu nhưng đúng là từ đó chùa đổi thay thật nhanh chóng. Mừng quá ước gì chùa Thịnh Đại cũng sẽ lớn mạnh như chùa Đông Trang Ninh An, để các thày giúp đc nhiều hoàn cảnh hơn nữa và nhiều em bé mồ côi đc sống trong tình yêu thương của sư thày sư bác. Hiện giờ lượng các bé ở trong chùa rất ít, chủ yếu là Thày giúp các gia đình có hoàn cảnh khó khăn ở trong làng. 1 bé mặt mũi lem nhem, hỏi nhà ở đâu, nhà cháu trong làng, hỏi tiếp về bố mẹ thì lặng im ko nói, bạn ngồi bên cạnh bảo: “nhà nó chỉ có mẹ thôi, bố mất rồi”; Hỏi bố mất lâu chưa mất bệnh gì, bảo “không biết”. Rồi chính đứa bé trả lời hộ ấy tự thuật lại chuyện của mình, “còn cháu thì bố mẹ chưa mất, nhưng mẹ cháu đang ở BV Hà nội, bệnh gì ấy mà bảo có chữa cũng chết, bà cháu đang ở HN trông.” Hỏi “thế bố đâu”, bảo “bố đi làm”, - “làm gì?”, “cháu không biết” - rồi lại hồn nhiên ăn bim bim, hồn nhiên kể về chuyện của những bạn bên cạnh…
nên em chỉ bổ xung thêm ảnh cho đủ đầy thôi, cảm xúc hôm đó thì người đi với người ở nhà thật khó diễn tả
Đây là "mẹ "của những đứa con thơ dại
Chắc với con hôm nay là ngày thật đáng nhớ, tự nhiên có các bố các mẹ đến cho kẹo, hỏi han, bế bồng...
Đây là bé Tẻng (tên yêu Thầy đặt cho), sinh ra bé được 1,2kg
thấy bọn trẻ lít nhít chạy tung tăng khi nhà có khách mà cũng thấy vui lây
Giá như ngày nào con cũng được nhận quà
Cả đoàn được ngồi hỏi chuyện và nghe Thầy kể những khó khăn vất vả cũng như những niềm hạnh phúc mà bao năm Thầy gom nhặt. Sau đó mọi người được thưởng thức xôi ngô do nhà chùa tự nấu, lúc xuống bếp, em thấy mấy vãi kể: Thầy cẩn thận lắm, quý người, ai đến thăm Thầy cũng tự nấu xôi hay cơm chay để mời
Bát xôi ngô thơm dẻo mọi người nhiệt tình..thưởng thức mà thầm thêm kính phục Thầy vì sựu đức độ và nhân ái.
Chia tay chùa Thịnh Đại, nhà mình đến Ninh An.
có người tranh thủ làm dáng
Em mới đến lần đầu àh, để chị dắt đi không lạc
Đúng giờ các con đi học về, nên đã ngồi ngay ngắn và sắn sàng Sáo, Nhị chuẩn bị cho tiết mục văn nghệ chào đón đoàn
Các mẹ tranh thủ chia kẹo bánh cho các con
em cũng tranh thủ măm cùng cho các con đỡ....ngượng
Đoàn Hải Phòng cũng vừa kịp tới nơi, mấy chị em từ năm ngoái không gặp nhau, nên tay bắt mặt mừng
(nhà mình chú ý, vì hai cái mẹt cười quyến rũ kia mà cái kính đàng sau tự dưng nó nứt tách một cái)
Sau một vài lời phát biểu, nhà mình nghe các con đàn sáo, hát một vài bài cùng các con trong không khí đầm ấm.
Sau đó cả đoàn cùng ăn bữa cơm chay thịnh soạn do nhà chùa chuẩn bị
Chia tay chùa chúng tôi thầm vui mừng vì biết rằng chắc chắn càng ngày chùa sẽ đàng hoàng to đẹp hơn và các con có một chốn nương thân yên ổn; thầm cảm ơn sư thầy trụ trì và những tấm lòng nhân đang hàng ngày cùng thầy chăm chút cho những mảnh đời bất hạnh.
Riêng em, em mong sẽ đồng hành với CSTT nhiều hơn nữa trong những chuyến đi :cstt03: