Nắm tay đi đến hết con đường

5,624
9
38

metyruoi

Active Member
(SGTTNS) Những ngày nghỉ lễ dài tôi đã mua hai vé, một vé đi trị liệu tâm hồn cho mình và một vé đem lại niềm vui tắm biển cho con trai tại Nha Trang.

Tôi chọn cách đi tour dù rằng Nha Trang đối với tôi không có gì xa lạ.

Một chuyến đi thú vị cho việc nhìn ngắm bức tranh tình yêu muôn màu muôn vẻ, tôi có thể gọi đây là chuyến đi “biển xanh, cát trắng và… những câu chuyện về tình yêu”.

Một chuyến đi khiến tôi ghi thêm một số dòng định nghĩa về hạnh phúc vào sổ tay của mình, chẳng hạn:

“Hạnh phúc là có một ai đó nắm tay ta dạo chơi ở tuổi xế chiều… mà bàn tay ai đó có chiếc nhẫn ở ngón áp út giống chiếc nhẫn ở tay phải của ta”.

Tình yêu U60

Tôi ấn tượng U60 vì U nữ mặc cái áo đầm y chang cái tôi đã mua ở Saigon Square dù tuổi U gấp đôi tuổi của tôi. Tôi đang thắc mắc tôi có gu già hay U kia quá trẻ, nhưng bất kể tôi chọn đúng hay U kia chọn nhầm thì tôi cũng nhất định không có mặc cái áo đầm giống U kia trong chuyến đi này, mặc dù tôi đã dự định mặc nó cho buổi đi biển Dốc Lết.

U nữ trang điểm khá đậm, thời trang không phù hợp lắm với tuổi của U nhưng tôi ấn tượng U ở những chiếc mũ. U có những chiếc mũ khá là đẹp, hợp với khuôn mặt U và hợp với chuyến đi biển.

U nam không thể gọi là đẹp lão, nhưng có thể nhận xét “lão thế mà còn khoẻ chán”. Nhìn U nam còn vạm vỡ và sung sức lắm.

Trên chiếc tàu đi ra đảo Nha Phu, họ ngồi phía sau tôi, nên họ không thấy được trên môi tôi nụ cười chúc phúc cho tình yêu của họ nhưng tôi thì nghe trọn vẹn những mẫu đối thoại của hai U.

“Em thích cái ông bán đậu lon, ổng chân thật quá heng anh?”

“Em bóp chân anh chút đi”.

“Anh mỏi chân hả, cái bến gì đâu mà không có chỗ cho khách ngồi chờ nữa. Mà em kêu anh mang dép của khách sạn đi cho thoải mái, anh không nghe lời em”.

“Em thấy chân anh mềm phải không? Cũng chân thật đó đâu phải chân giả, thích mình anh được rồi, ông nào chân thật em cũng thích là không được đâu”

Tiếng cười của U nữ… “cái ông này”.

U60 quay sang chọc thằng bé đi cùng chuyến.

Tôi ngắm biển xanh ngắt trên vịnh Nha Phu, tôi chợt nhớ đến câu hát của Ngọc Lan “nếu vắng anh, ai ngắm môi em tươi cười…”, ắt hẳn hai cụ ấy sẽ thật sự rất buồn nếu vắng đi người còn lại….

Tôi tự hỏi có phải họ vừa cưới nhau hôm qua, vừa cưới nhau tháng trước, vừa cưới nhau năm ngoái hay họ đã cưới nhau khi tôi chưa được sinh ra đời?

Tôi không nghĩ cái câu chuyện “chân thật”, “chân giả” mà tôi từng xem trên hài kịch Thuý Nga, nó có thể là câu chuyện có thật ở ngoài đời, một câu chuyện đùa dễ thương của cặp vợ chồng già thể hiện sự ghen đáng yêu của họ dành cho nhau.

Tôi ngắm đôi bàn tay của hai U, đôi bàn tay mà bất cứ lúc nào ánh mắt tôi nhìn ngắm nó cũng đan vào nhau đầy yêu thương, không quá siết chặt để làm đau nhau cũng không lỏng lẻo khiến một cơn sóng mạnh có thể lạc mất nhau. Tôi thấy hai chiếc nhẫn có đính 5 – 6 hột phía trước, kiểu nhẫn không quá xưa, cũng không quá hiện đại. Kiểu nhẫn đó tôi nhớ hồi lớp 5, lớp 6 gì đó, có nghĩa cách đây hai mươi mấy năm… tôi từng có một chiếc… nhưng không phải hột kim cương như nhẫn hai U

Thôi thì cứ nghĩ rằng có lẽ khi mình chưa sinh ra đời, họ đã yêu nhau… cho đến tận ngày hôm nay.

Hạnh phúc khi có một ai đó nắm tay mình đi đến cuối con đường, dù trên đường đi không ít lần ta không dùng tay phải hay tay trái tát vào mặt bạn đồng hành mà ta dùng cái lưỡi để xé toạc trái tim yêu thương làm chùn chân mỏi gối lẫn nhau. Hạnh phúc biết bao khi hơn một lần muốn quay lưng bước ngược hướng với người cùng đeo nhẫn, nhưng các ngón tay đan vào nhau lại không thể buông rời các ngón, bởi sự vướng víu của chiếc nhẫn hay bởi vì lòng bao dung, tình yêu thương… mà cùng nắm tay nhau đi du lịch ở tuổi xế chiều.

Có một ai đó đang chờ tôi ở phía trước chăng?
 
Top