Những câu chuyện ý nghĩa

1,850
0
0

Mẹ Cáo

New Member
CÁNH CỬA KHÔNG BAO GIỜ KHÓA...


Cô gái mới có 18 tuổi, cô - như hầu hết các thanh niên ngày nay - chán sống chung trong một gia đình nền nếp. Cô chán lối sống khuôn phép của gia đình. Cô muốn rời khỏi gia đình:

- Con ko muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!

Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ bì ko tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ta làm thứ để mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô con gái đó ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.

Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến tuèng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:

- Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!

Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".

Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: "Có phải mẹ mình không nhỉ?".

Cô ko còn lòn dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình, cô bật khóc.

Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội lên buồn ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy:

- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!

Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ:

- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!

Bà mẹ nhìn con âu yếm:

- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!

Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!
 
1,850
0
0

Mẹ Cáo

New Member
MỘT LỜI CÁM ƠN.....

Nó chưa thể quá 6 tuổi. Mặt mũi bẩn, đi chân đất, áo rách, tóc rối bù. Nó chẳng khác gì mấy so với hàng trăm nghìn hoặc hơn thế trẻ em mồ côi lang thang trên đường phố khắp thủ đô Ri-ô-đờ-Ja-nê-rô.
Tôi đang đi tới quán cà phê, suy nghĩ lung tung về những công việc ở cơ quan mình vừa làm xong và lớp học chuyên môn buổi chiều mà tôi giảng dạy, thì bông thấy có ai đó đạp nhẹ vào tay. Tôi dừng : không có ai cả. Tôi đi tiếp. Lại thấy có ai đập nhẹ vào tay. Lần nầy tôi quay hẳn người lại, và nhìn xuống. Thằng bé đứng ở đó. Mắt nó màu nhạt,cũng có thể đó là do tôi có cảm giác từ hai gò má nhem nhuốc và mái tóc đen rối của nó.
- Bánh mì, ông ơi??
Nếu sống ở Braxin, chúng ta có nhiều cơ hội để mua một thanh kẹo hay một cái bánh mì cho những đứa bé vô gia cư và mồ côi nầy. Tôi bảo nó đi theo tôi và chúng tôi cùng vào một tiệm giải khát:
- Cà phê cho tôi và cái gì đó ăn được cho cậu bạn nhỏ nầy ? - Tôi gọi.
Thằng bé chạy đến quầy hàng và lựa chọn. Bình thường, bọn nhỏ nầy sẽ cầm đồ ăn và bỏ đi luôn, quay trở lại đường phố nơi chúng đang phải lang thang, mà không nói lời nào. Nhưng thằng bé nầy lại làm tôi ngạc nhiên.
Quầy giải khát khá dài, người ta đặt cốc cà phê ở một đầu và một cái bánh mì ở đầu kia. Thường người ta cũng biết là bọn trẻ đường phố xin được khách hàng mua cho cái bánh rồi sẽ bỏ đi ngay, mà người ta cũng không muốn cho chúng ở lại vì trông chúng rách rưới và bẩn thỉu.
Tôi bắt đầu uống cà phê của mình và khi tôi uống xong, trả tiền, tôi nhìn ra cửa mới phát hiện ra nó đứng ở ngoài (vì nó không được ở lâu trong cửa hàng), kiễng chân lên, tay cầm bánh mì, mắt dí vào cửa kính, quan sát.
"Nó làm cái quái gì thế ?!" - Tôi nghĩ.
Tôi đi ra, nó nhìn thấy tôi và chạy vụt theo. Thằng bé đứng trước mắt tôi, chỉ cao đến thắt lưng. Đứa bé mồ côi người Braxin ngước nhìn khách lạ người Mỹ cao lớn, là tôi, mỉm cười (một nụ cười có thể làm trái tim bạn phải ngừng vài giây), và nói: "Cảm ơn chú?! " Rồi, có vẻ lo lắng, nó gãi bàn chân và kiễng chân lên, nói to hơn: "Cảm ơn chú nhiều lắm ạ ! "
Lúc đó, nếu tôi có thể thì tôi đã mua cả tiệm ăn cho nó.Trước khi tôi nói được câu gì, nó đã quay người bỏ chạy đi mất.

Khi tôi viết bài nầy tôi vẫn đang ngồi bên ngoài quán giải khát, nơi tôi mua chiếc bánh mì cho thằng bé. Tôi đã muộn giờ lên lớp. Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy xúc động và nghĩ về thằng bé. Và tôi tự hỏi: nếu tôi bị xúc động đến thế chỉ bởi một cậu bé đường phố nói lời cảm ơn tôi vì một mẩu bánh mì, thế thì mọi người sẽ xúc động đến đâu khi chúng ta nói những lời cảm ơn - thực sự cảm ơn - vì những gì họ làm cho chúng ta .

Hãy dành thời gian để nói những lời cảm ơn, và đừng bao giờ tiết kiệm lời cảm ơn cả.
 
1,850
0
0

Mẹ Cáo

New Member
CHO VÀ NHẬN.



Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư nầy vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giầy cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giầy của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giầy của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giầy."
Vị giáo sư ngăn lại: "Nầy, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân nầy đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giầy của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."
Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giầy và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giầy thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giầy còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giầy. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".
 
140
0
0

Hanoi&m

New Member
Có cánh chuồn nào trên vai em không?

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.



Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."

Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?
 
354
0
0

nikita24480

New Member
Cánh cửa không bao giờ khóa

Cô gái mới có 18 tuổi, cô - như hầu hết các thanh niên ngày nay - chán sống chung trong một gia đình nền nếp. Cô chán lối sống khuôn phép của gia đình. Cô muốn rời khỏi gia đình:

- Con ko muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!

Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ bì ko tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ta làm thứ để mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô con gái đó ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.

Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến tuèng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:

- Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!

Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".

Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: "Có phải mẹ mình không nhỉ?".

Cô ko còn lòn dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình, cô bật khóc.

Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội lên buồn ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy:

- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!

Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ:

- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!

Bà mẹ nhìn con âu yếm:

- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!

Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!
 
354
0
0

nikita24480

New Member
Người lính cứu hỏa thực sự

Người mẹ trẻ 26 tuổi nhìn xuống đứa con đang bị bệnh bạch cầu đến giai đoạn chót. Mặc dù trái tim người mẹ tràn ngập đau khổ, cô vẫn có sự quả quyết mạnh mẽ. Như mọi cha mẹ khác, cô rất muốn con mình lớn lên và đạt được mọi ước mơ của mình. Bây giờ thì chuyện đó không thể có được nữa. Bệnh bạch cầu không cho phép con cô thực hiện ước mơ của mình. Nhưng cô vẫn muốn tạo ra cho con một điều kỳ diệu.
Cô nắm lấy tay con và hỏi "Bobsy, con có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ trở thành gì khi lớn lên không? Con có mơ ước về điều mà con sẽ làm trong cuộc đời mình?"
"Mẹ à, con vẫn ước mơ sẽ trở thành lính cứu hỏa khi con lớn lên."
Người mẹ mỉm cười "Hãy chờ xem chúng ta có thể làm cho ước mơ đó trở thành sự thật hay không." Trong ngày hôm đó, cô đi đến đội cứu hoả khu vực cua Phoenix, Arizona. Ở đó cô gặp Lính cứu hoả Bob, người có trái tim lớn hơn cả thành phố Phoenix. Cô giải thích ước mơ của con mình và xin cho con cô được đi một vòng trên xe cứu hỏa.
Người lính cứu hỏa Bob nói "Xem này, chúng tôi có thể làm hơn thế nữa. Nếu cô có thể chuẩn bị cho con vào 7 giờ sáng thứ Tư, chúng tôi sẽ cho cậu bé trở thành lính cứu hỏa danh dự của cả ngày. Cậu bé có thể tới trạm cứu hỏa, ăn cùng chúng tôi, chạy cùng chúng tôi tới tất cả các vụ cứu hoả trong ngày. Và nếu cô cho chúng tôi kích cỡ của con cô, chúng tôi sẽ làm cho cậu bé một bộ đồng phục lính cứu hỏa dành riêng cho cậu, với một cái mũ cứu hỏa - không phải là đồ chơi - với phù hiệu lính cứu hoả Phoenix trên đó, một bộ áo nhựa màu vàng như của chúng tôi và ủng cao su. Tất cả đều được làm tại Phoenix nên chúng ta sẽ có rất nhanh thôi."
Ba ngày sau người lính cứu hỏa Bob đến đón Bobsy, mặc cho cậu bộ đồng phục của lính cứu hỏa và đưa cậu từ giường bệnh đến chiếc xe cứu hỏa đang chờ. Bobsy ngồi ở ghế sau và giúp lái chiếc xe về đến trạm. Cậu bé cảm thấy như đang ở trên thiên đường.
Hôm đó có ba cú điện thoại gọi cứu hỏa và Bobsy tham dự cả ba cuộc xuất quân. Cậu đi trên một chiếc xe cứu hoả khác, một chiếc xe y tế, và cả trên chiếc xe của Chỉ huy lính cứu hỏa. Cậu còn được đài truyền hình địa phương quay phim.
Với giấc mơ trở thành sự thật, với tất cả tình yêu và sự quan tâm săn sóc mà mọi người dành chó, Bobsy vô cùng xúc động và hạnh phúc đến mức mà cậu đã sống thêm được ba tháng – một thời gian dài hơn mức tất cả các bác sĩ tiên đoán.
Một đêm nọ, tất cả các dấu hiệu sự sống của cậu bé tụt xuống một cách đột ngột. Người y tá trưởng nhớ đến ngày mà Bobsy sống như một lính cứu hỏa, cô gọi cho chỉ huy lính cứu hỏa và hỏi có thể gửi một người lính cứu hỏa trong đồng phục đến với cậu trong lúc này hay không. Người chỉ huy trả lời, "Chúng tôi sẽ có mặt ở đó trong vòng 5 phút nữa. Cô có thể giúp chúng tôi một việc được không? Khi cô nghe tiếng và ánh chớp phát ra từ xe cứu hỏa chạy đến thì xin cô hãy thông báo qua radio cho toàn bệnh viện nghe rằng đó không phải là có báo động cháy. Đó chỉ là đội cứu hỏa đến để chia tay với một trong trong những thành viên tuyệt vời nhất của mình. Và xin cô hãy mở cửa sổ của phòng cậu bé. Xin cám ơn."
Khoảng 5 phút sau, chiếc xe cứu hỏa với cả móc và thang chạy đến bệnh viện. dựng cái thang lên cho đến cửa sổ phòng Bobsy ở lầu 3, 14 lính cứu hỏa nam và 2 lính cứu hỏa nữ trèo qua thang vào phòng của Bobsy. Được mẹ cậu bé cho phép, họ ôm cậu và nói với cậu bé rằng họ rất yêu cậu.
Với hơi thở cuối cùng trong cuộc đời mình, Bobsy nhìn lên người chỉ huy và nói "Thưa chỉ huy, vậy cháu là lính cứu hỏa thật sự phải không?"
"Phải, cháu là lính cứu hỏa thật sự." người chỉ huy nói.
Với những lời nói đó, Bobsy mỉm cười và nhắm mắt lại mãi mãi.
 
21
0
0

MeViAn

New Member
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

Hãy học cách yêu

Hai người yêu nhau ngồi tâm sự, chợt cô gái hỏi chàng trai " Anh thấy em có dễ thương không?" chàng trai trả lời: " không", cô gái hỏi : " anh có thích em không?", chàng trai bình thản trả lời: "không", cô gái bắt đầu khóc và hỏi: " nếu em chết anh có buồn không?", chàng trai vẫn trả lời: " không", cô gái khóc và toan chạy đi, chàng trai níu cô lại và nói : " em không dễ thương vì em quá đẹp, anh không thích em vì anh yêu em, nếu em chết anh không buồn vì anh sẽ chết cùng với em".
Câu chuyện được kết thúc với lời kết : " bạn sống trên đời không phải để tìm một người hoàn hảo để yêu mà là học cách yêu những nguười không hoàn hảo"
 
10,157
29
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

Những người sống quanh ta

Ai thực sự đã làm đời bạn khác đi?

Hãy thử trả lời vài câu hỏi dưới đây:

- Hãy kể tên năm người giàu nhất thế giới. Hãy kể tên vài người đoạt vương miện hoa hậu hoàng vũ trong mấy năm gần đây. Hãy kể tên 10 người đã đoạt giải Nobel. Hãy kể tên 6 nghệ sĩ mới đây được nhận giải thưởng của viện hàn lâm khoa học - nghệ thuật điện ảnh trao tặng.

Bạn có thể trả lời dễ dàng không? Chắc là không? Vấn đề là không ai trong chúng ta nhớ đến những ngôi sao của ngày hôm qua cả, dù những thành tích của họ không phải là thành tích hạng hai. Họ là những siêu sao trong lĩnh vực của họ. Thế mà khi tràng pháo tay chấm dứt, khi những giải thưởng mờ nhạt đi, những thành tích bị lãng quên thì những lời chúc mừng nồng nhiệt cùng những tước hiệu cũng sẽ bị chôn vùi theo chủ nhân của nó.

Và đây là những câu hỏi khác, hãy xem thử bạn sẽ trả lời như thế nào:

- Hãy kể tên vài thầy cô đã giúp đỡ bạn trong quá trình học tập. Hãy kể tên 3 người đã từng giúp bạn trong những lúc khó khăn. Hãy kể tên vài người đã cho bạn những bài học đáng giá. Hãy nghĩ đến người đã làm bạn thấy cuộc sống giá trị và ý nghĩa. Hãy nghĩ đến năm người mà bạn thích nói chuyện với họ. Hãy nêu tên một nhân vật trong phim nào đó mà câu chuyện của họ làm bạn ngưỡng mộ và rung động.

Dễ hơn phải không? Và bài học chính là những người đã làm cuộc đời bạn khác đi không phải là những người danh tiếng nhất, nhiều tiền nhất, hay nhiều giải thưởng nhất. Họ chính là những người đã từng bận lòng với bạn.

Nguồn tin: xitrum.net
http://hanoi.vnn.vn/vanhoa/netdep.asp?id=TR2670556796
 
10,157
29
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

Mẹ và con trai

Nhỏ nhất nhà, bao nhiêu yêu thương mẹ đều dành cho Út, chưa bao giờ mẹ rầy la, trách mắng Út. Biết được điều đó, Út luôn làm mẹ hài lòng và không bao giờ làm mẹ buồn phiền.

Càng lớn, Út càng trở nên tuấn tú. Một hôm, Út hớn hở về nhà khoe với mẹ: “Con nhận được bức thư của một bạn gái cùng lớp”. Vẻ mặt mẹ trở nên cau có, nghiêm giọng: “Mới mười sáu tuổi mà tập tành yêu đương!”. Chỉ thế thôi mà khoảng cách giữa mẹ và Út trở nên xa dần. Mẹ không hiểu Út. Càng ngày, Út càng ít tâm sự với mẹ về điều khó hiểu, những thắc mắc cần tháo gỡ về chuyện trường lớp, bạn bè. Người bạn tin cậy của Út bây giờ là ngăn kéo, biết bao nhiêu ngờ vực, khó hiểu Út gởi vào trong đó.

Ngày tốt nghiệp phổ thông, mẹ bồi hồi ngồi vào bàn học tập của Út, mở ngăn kéo ra, chỉ vỏn vẹn một tấm ảnh đặt úp bên cạnh tờ giấy đã ngả màu. Bên dưới dòng chữ “Thứ bảy mình gặp nhau nhé!” là một nét chữ của Út: “Mẹ tớ không cho phép”.

Người mẹ chợt hiểu ra một điều, thương con không phải ngăn đường con đi, mà phải chỉ con nên đi thế nào để đến đích.

Nguồn tin: NLĐ
http://hanoi.vnn.vn/vanhoa/netdep.asp?id=TR2660639890
 
10,157
29
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

Cha tôi

Từ khi mẹ qua đời, cha phải cố thật nhiều để có thể tự chăm sóc mình khoẻ mạnh. Mỗi sáng thức giấc, dù trời lạnh, cha vẫn đi bơi đều đặn. Mỗi ngày ông lại cố bơi nhiều hơn ngày trước một sải tay.

Ông muốn chứng minh một điều: mọi việc cho dù hoàn hảo đến đâu vẫn đều còn cải tiến được. Và ông khoe với tôi với giọng đầy tự hào: ”Hôm nay cha bơi được nhiều hơn hôm trước rồi đấy…!” để được nghe con gái trầm trồ: ”Cha cừ thật. Con không biết mình có bơi khoẻ được như cha không”.

Ở cái tuổi thất lập cổ lai hy, mặc dù cha vẫn duy trì lịch làm việc sáu ngày một tuần và đi bơi đều đặn, tôi vẫn dễ dàng nhận thấy ông yếu đi nhiều. Bước sang tuổi tám mươi mốt, cha tôi yếu hẳn. Tuy thế, ông vẫn ra vẻ không cần dựa vào tôi mỗi khi hai cha con cùng đi dạo. Và tôi cũng giả vờ không để ý đến. Dẫu tinh thần của cha minh mẫn, nhưng bệnh tim và chứng viêm khớp hành hạ cha nhiều.

Rồi một ngày, cha gọi tôi, đứa con gái duy nhất của ông đến bên căn dặn: ”Một mai cha hấp hối, hãy để cha nhẹ nhàng ra đi, đừng nhờ các kỹ thuật nhân tạo gì gì đó níu kéo ta, con gái ạ. Cha đã rất hạnh phúc khi có được người vợ hiền lành, đảm đang là mẹ con và một đứa con gái ngoan như con đấy! Bấy nhiêu lá quá đủ với ta”.

Không lâu sau, cha tôi quỵ ngã vì đau tim. Trong phòng cấp cứu, cha nhắc lại ước muốn của mình với vị bác sĩ chăm sóc ông. Tôi không ngờ đó lại là những lời nói sau cùng của cha. Nhìn ông trên giường bệnh, tôi cảm thấy xót xa vô cùng, thương cha biết bao. Người ông đầy kim tiêm và ống dẫn. Trước khi lịm đi, cha vẫn còn bông đùa với tôi ”cha con mình sẽ cùng nhau đi ăn, con gái nhé”!

Ông nhìn tôi thật lâu rồi từ từ quay mặt vào tường, khó nhọc thốt lên: ”Hãy hứa với ta, con yêu! Hãy đi khỏi đây ngay, cha không muốn con nhìn thấy cha trong tình trạng thế này. Đau lòng lắm”. Lần đầu tiên trong đời, ông từ chối không muốn nhìn mặt tôi, đứa con gái rượu của ông. Làm theo ước nguyện của người mà tôi nghe tim mình vỡ vụn.

Bồn chồn không yên, tối hôm đó, tôi quyết định trở lại bệnh viện cùng chồng nhưng những người có mặt ngăn không cho tôi vào phòng. Đành ngồi ở ghế chờ đợi mà lòng như lửa đốt, kim châm. Khoảng 10 phút, tôi có cảm giác tim mình ngừng đập. Bật dậy như cái lò xo, tôi lao đến đập cửa nhất quyết nhìn cha bằng được. Giọng một nữ điều dưỡng vang lên “Xin chị bình tĩnh trở về phòng chờ, ông cụ vừa mới ra đi. Chúng tôi sẽ gặp chị vài phút nữa” và đóng sầm cửa lại mặc cho tôi gào khóc van xin.

Với tôi, cha vẫn còn sống, vững chãi và dấu yêu. Tôi không tin là cha lại ra đi nhanh đến thế. Chắc chắn là ông đã rất suy sụp và đau khổ nên mới rời bỏ tôi chóng vánh. Lúc ông cần tôi nhất thì tôi lại không có mặt. Lẽ ra tôi phải luôn túc trực bên cạnh cha những phút cuối đời, điều đó sẽ khiến ông an lòng một chút, không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Đằng này, tôi lại bỏ mặc cha. Tôi chìm sâu vào dằn vặt, hối hận, cảm thấy thật tội lỗi với cha. Ý nghĩ này ám ảnh tôi không nguôi suốt nhiều năm sau đó.

Cho đến một hôm, tôi gặp lại cha trong giấc mơ. Ông tâm sự rằng dù đã đến tuổi về hưu nhưng ông vẫn quyết tâm làm việc. Ông rất sợ trở thành người thừa thãi, vô dụng, nhất là không muốn tôi nhớ hình ảnh cuối cùng của cha, hình ảnh một ông già nằm hấp hối trên giường bệnh, yếu ớt và tội nghiệp. Nó sẽ làm con đau lòng.

Cha thật tâm không muốn con cầm tay cha, không muốn con bên cạnh cha phút lâm chung. Ước nguyện của con là thế nhưng cha thật sự không muốn thế. Không phải cha không yêu con, càng yêu con cha lại càng không muốn làm tổn thương con gái của ta. Tình yêu, đôi khi, nó không biểu hiện giống nhau con ạ. Con đừng tự dằn vặt mình như thế. Cha đã ra đi rất nhẹ nhàng, thanh thản, không muộn, không phiền. Sự việc nào cũng có nhiều cách nhìn nhận, ngay cả cái chết, con ạ...

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn với những lời bộc bạch của cha.

Nguồn tin: Tuổi Trẻ
http://hanoi.vnn.vn/vanhoa/netdep.asp?id=TR1870632536
 
1,904
0
36

291179

Active Member
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

Mẹ lạnh lắm phải không



Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò người phía bên dưới cầu.

Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.

Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.

Bà đem đưa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.

"Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - cậu sẽ lạnh cóng!" song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?" Và cậu bé oà khóc.


Unknown
Em cũng nhớ mẹ em lắm!
 
610
0
0

MinhMinh

New Member
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

Mẹ lạnh lắm phải không



Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò người phía bên dưới cầu.

Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.

Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.

Bà đem đưa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.

"Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - cậu sẽ lạnh cóng!" song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?" Và cậu bé oà khóc.


Unknown
Chuyện này em được 1 bạn copy tren net mang về đưa cho đọc, em khóc mãi, em mang về đọc cho con nghe, em lại khóc. Câu chuyện rất cảm động!
 
10,157
29
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

: Một câu chuyện nhỏ dành tặng các bà mẹ có tấm lòng nhân ái
happyvalley
22/12/2005, 02:26 PM
Một nguời đàn ông đi dạo trên bờ biển lúc bình minh và bắt gặp cậu bé đang nhặt những con sao biển mắc cạn lại trên cát khi nước thủy triều rút và ném chúng trả về phía biển. Ông đến gần cậu bé và hỏi: “Cháu đang làm gì vậy?”
Cậu bé trả lời: Lũ sao biển này sẽ chết mất nếu nằm trên cát cho đến khi mặt trời lên.
“Nhưng cháu nhìn xem, bãi biển này dài hàng km, có hàng ngàn con sao biển trên bãi kia mà. Cháu cứu được vài con phỏng có ích gì?”
Cậu bé nhìn con sao biển mà người đàn ông đang cầm trên tay, nhặt lấy và thả xuống biển rồi trả lời “Vâng, nhưng ít nhất thì VỚI CON SAO BIỂN NÀY, cháu đã mang lại cho nó cuộc sống mới”


While walking along a beach at dawn an old man saw a boy picking starfish up off the sand and throwing them back into
the sea. He caught up to the boy and asked him what he was doing.

The boy replied that the starfish would die if left exposed on the sand after sunrise.

"But this beach goes on for miles," the old man said. "There must be thousands of starfish stranded on the sand.
What difference will it make to save just a few?"

The boy looked at the starfish he was holding in his hand, then threw it onto the surf.

"Well, for THAT starfish it makes a big difference!"


BAODUY
24/12/2005, 12:06 AM
Một tối mùa đông lạnh lẽo,cả gia đình đang quây quần trong ngôi nhà nhỏ xíu bỗng nghe thấy tiến gõ cửa.
Cậu con trai chạy ra mở cửa,cậu thật ngạc nhiên khi thấy 3 ông già đang đứng trước cửa
Chào cháu : cháu có thể cho 1 trong 3 chúng ta vào nhà được ko
Dạ ,mời ông vào nhà ạ
Ta là ông già tiền bạc
Còn ta là ông già hạnh phúc
Còn ta là ông già Yêu Thương
Con chỉ có quyền chọn 1 ông thôi
Con xin chọn ông già yêu thương ạ.
Và thật kỳ lạ,cả 3 ông cùng bước vào nhà,ôm cậu bé vào lòng và nói.Con ạ,ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này có yêu thương thì ở đó sẽ có hạnh phúc và tiền bạc.
Con đã hiểu vì sao 3 chúng ta cùng vào nhà con rồi chứ
 
2,501
0
0

Haidang02

New Member
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

Con yêu mẹ

Người mẹ mệt mỏi trở về nhà từ cửa hàng, kéo lê túi hàng trên sàn bếp. Đang chờ bà là đứa con trai 8 tuổi, kể lại những gì mà em nó làm ở nhà: "Lúc con đang chơi ngoài sân còn bố đang gọi điện thoại thì T.J lấy bút chì màu viết lên tường, lên chính tờ giấy dán tường mới mà mẹ dán trong phòng làm việc ấy! Con đã nói với nó là mẹ sẽ bực mình mà!"

Người mẹ than thở rồi nhướn lông mày:" Bây giờ nó đâu?" Thế rồi bà bỏ hết hàng ở đó,sải bưóc vào phòng của đứa con trai nhỏ, nơi nó đang trốn. Bà gọi cả tên họ của đứa bé mà ở các nước phương Tây, khi gọi cả tên lẫn họ là thường thể hiện sự tức giận.Khi bà bước vào phòng, đứa bé run lên vì sợ, nó biết sắp có chuyện gì ghê gớm lắm! Trong 10 phút, người mẹ nguyền rủa con, là bà đã phải tiết kiệm thế nào và tờ giấy dán tường đắt ra sao! Sau khi rên rỉ về những việc phải làm để sửa lại tờ giấy, người mẹ kết tội đứa con là thiếu quan tâm đến người khác. Càng mắng mỏ con, bà càng thấy bực mình, cuối cùng bà ra khỏi phòng con, cảm thấy cáu đến phát điên!

Người mẹ chạy vào phòng làm việc để xác minh nỗi lo lắng của mình. Nhưng khi nhìn bức tường, đôi mắt bà tràn ngập nước mắt. Những gì bà đọc được như một mũi tên xuyên qua tâm hồn người mẹ. Dòng chữ viết:"Con yêu mẹ" được viền bằng một trái tim!

Và giờ đây bao thời gian qua đi, tờ giấy dán tường vẫn ở đó, y như lúc người mẹ nhìn thấy, với một cái khung ảnh rỗng treo để bao bọc lấy nó. Đó là một sự nhắc nhở đối với người mẹ, và với tất cả mọi người: Hãy bỏ đi một chút thời gian để đọc những dòng chữ viết trên tường!

(Sưu tầm)
 
883
0
0

mèo_ú

New Member
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

tình bạn.
Hai người bạn đi trên con đường vắng vẻ,đến một đoạn họ có môt cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình,người kia đau nhưng không nói một lời,anh viết lên cát : "Hôm nay người bạn thân nhất của tôi đã tát tôi "
Họ tiếp tục đi,đến một con sông họ dừng lại và tắm ở đây,anh bạn kia chẳng may bị vọp bẻ và sắp chết đuối,may mà được người bạn cứu,khi hết hoảng sợ,anh viết lên đá:"Hôm nay người bạn thân nhất đã cứu sống tôi".
Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi:"Tại sao khi tôi đánh anh,anh viêt lên cát,còn bâ giờ anh lại viết lên đá?"
Mỉm cười,anh đáp lại:"Khi một người bạn làm chúng ta đau,chúng ta hãy viết điều đó lên cát,gío sẽ thổi chúng đi cùng sự tha thư...Và khi có điều gì to lớn xảy ra,chúng ta nên khắc sâu nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim,nơi không có ngọn gió nào có thể xóa nhòa được...."
Hãy học cách viết trên đá và cát....
 
883
0
0

mèo_ú

New Member
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

HẠC GIẤY
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao ân tình.Tôi biết có một chàng trai gấp 1000 con hạc giấy tặng người anh yêu.Mặc dù lúc đó anh chỉ là một anh nhân viên quèn trong công ty ,tương lai chẳng có vẻ gì tươi sáng nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau.Rồi có một hôm người yêu của anh nói nàng sẽ đi nước ngoài,sẽ không bao giờ gặp anh nữa.Nàng lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trỏ thành dĩ vãng.Hãy để nó ngủ yên trong ký ức mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát.Anh lao vào công việc quên cả ngày đêm,cuối cùng anh đã thành lập công ty của riêng mình.Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều trước đây vì thiếu nó mà người yêu bỏ rơi anh,nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những ngày tháng xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã,trong lúc lái xe,chàng trai tình cờ thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên phố.Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa cơn mưa gió.Chàng trai nhận ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa.Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại.Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh.Anh muốn họ thấy rằng anh không còn như xưa,rằng bây giờ anh đã có công ty riêng,có xe hơi sang trọng...Vâng,chính anh,chính người mà trước đây con gái họ từ chối đã làm đựơc điều đó.
Đôi vợ chồng già bước lầm lũi về phía nghĩa trang.Vội vàng anh bườc ra khỏi xe và đuổi theo họ.Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình,vẫn nụ cười dịu dàng,đằm thắm nàng từng đem đến cho anh,như thể thời gian không bao giờ làm thay đổi nụ cười ấy,đang dịu dàng nhìn anh từ bừc chân dung trên bia mộ.Cạnh cô là món quà của anh,những con hạc giấy ngày nào.Đến lúc này anh mới biết một sự thật:Nàng không hề đi nước ngoài.Nàng mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi.Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc,anh sẽ còn tiến xa trên bước đường công danh.Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình.Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng,để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa,anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc...
 
10,157
29
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

Mùi của hạnh phúc



TTO - Ngày nghỉ lễ cô đưa mấy đứa em đi chơi, ăn gì đó cho vui. Đang ngồi trong quán kem, chị em vui vẻ cười đùa thì thằng bé bán vé số lại gần. Nó không nói gì cả, cứ đứng ở ngoài nhìn.

Cô đang mải đút kem cho đứa em nhỏ nhất, quay lại thằng bé đã đứng ngay sau, cổ đeo chồng vé số trên tấm bảng gỗ cũ mục. Chẳng biết thằng bé làm gì mà mặt lem hết cả. Thấy thế cô lấy khăn giấy lau mặt cho thằng bé rồi bảo ngồi xuống ghế, nó vẫn đứng không nói gì. Đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn cô không chớp mắt. Ra hiệu cho chủ quán lấy thêm cây kem nữa, cô nói: "Mời em, nhóc còn đi học không?".

Thằng bé gật đầu.

- Nhóc mấy tuổi rồi ?

- Mười tuổi.

- Nè, nhóc ngồi xuống đây.

Im lặng một lát, thằng bé nhận cây kem rồi bước đi chẳng để cho cô kịp làm gì.

Cô tiếp tục chuyện trò với mấy đứa em, hình ảnh thằng bé với đôi mắt biết nói cứ quẩn quanh trong đầu, đang định đứng lên ra về thì:

"Con cảm ơn cô" - thằng bé khi nãy lí nhí. Phía sau thằng bé là người đàn ông ngồi trên xe lăn, khỏi phải đoán đã biết đấy là hai cha con, đôi mắt người đàn ông nhìn cô giống hệt thằng bé.

Bước lại gần hơn để nhìn rõ người đàn ông ấy, anh ta người nhỏ thó, mặc chiếc áo màu xanh rộng thùng thình, chiếc quần dài không che hết được đôi chân dị tật.

- Anh là …

- Dạ, tôi là bố cháu. Tôi quay lại để cảm ơn cô.

- Có gì đâu anh, thằng nhóc rất dễ thương.

- Cảm ơn cô.

- Hôm nào hai bố con cũng đi à?

- Vâng, bảo nó ở nhà nó không chịu, cứ đòi theo bố mẹ.

- Thế chị nhà bán ở đâu?

- Dạ, ở đằng kia.

Cô xoa đầu thằng bé, kéo lại gần, hôn vào má, vào trán nó.

Lúc này thằng bé mới nghiêng đầu ghé sát vào tai bố, đưa cây kem đã chảy nước ra: "Bố ăn đi".

- Không, con ăn đi.

- Thế cả hai bố con mình cùng ăn.

Nói rồi thằng bé hồn nhiên mút cây kem một cái.

"Thôi chào cô. Chào cô đi con". Nghe lời bố, thằng bé nói "Con chào cô".

Người đàn ông bắt đầu lăn bánh xe, thằng bé một chân để lên trên song xe, một chân để dưới đất lấy đà đẩy. Nhìn hình ảnh hai bố con dìu nhau đi trong đêm, thằng bé nghiêng đầu ríu rít bên bố, trông bố con họ thật hạnh phúc, trong lòng cô biết bao nhiêu là cảm xúc.

Đang thanh toán tiền thì :

- Cô thấy mùi gì? - Là giọng của người phụ nữ bàn bên cạnh, nãy giờ có lẽ đã nghe thấy hết mọi chuyện.

- Chị nói sao?

- Là tôi nói cô hôn thằng bé thấy mùi gì?

- Mùi của hạnh phúc.

Chị ta nhìn cô thắc mắc, mùi của hạnh phúc?

- Mùi mà chúng ta không bao giờ có được - Nói rồi cô bế em lên xe.

Trên đường về, cô đã không thể nói thêm điều gì nữa, mặc cho mấy đứa em gặng hỏi chị hết điều này tới điều khác.

Đến ngã tư đang lúc đợi đèn đỏ, mắt cô nhòe đi khi thấy hai chiếc xe lăn đậu sát cạnh nhau trên mép đường: người đàn ông ban nãy đang cầm cây kem mút một cái rồi đưa cho người phụ nữ, còn thằng bé thì đứng nhìn cười.

ĐOÀN XUÂN
...
Từ Tuổi trẻ
 
10,157
29
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

Cho một - nhận hai

TTO - Trung thu năm rồi không còn thấy lồng đèn giấy kiếng thắp đèn cầy, mà chỉ có loại đèn thấp sáng bằng pin có nhiều mẫu mã rất đẹp.

Trong sân một ngôi nhà khang trang, đôi vợ chồng trẻ ngồi chơi đèn với cô con gái nhỏ. Cô bé mặc áo đầm rực rỡ và mặt rạng ngời như ánh trăng. Nhìn họ hạnh phúc, tôi chạnh buồn vì cuộc sống tha hương mà đêm nay là trung thu. Chợt phát hiện bên cạnh mình còn một chú bé độ 7-8 tuổi, trên tay là xấp vé số, mắt dán chặt vào chiếc đèn, mặt ngây ra vì ước muốn. Ôi, phải chi tôi có thể mua cho em nhưng với tiền mua đèn, gia đình tôi mua gạo được mấy ngày nên tôi chỉ xót xa giùm chú bé.

Dường như thấy sự hiện diện khá lâu của chúng tôi, người mẹ trẻ nhìn ra. Một thoáng, cô như đọc được tư tưởng của tôi và chú bé. Cô dắt con bước ra và thì thầm "con tặng đèn cho bạn đi rồi ba mẹ chở con đi mua cái khác". Cô bé trao đèn với nụ cười xinh, còn chú bé lí nhí cảm ơn rồi vội rảo bước, chắc nó sợ cô bé đổi ý sẽ lấy lại đèn.

Người phụ nữ ấy đã tặng một món quà những tới hai người nhận: chú bé nhận đèn - nhận niềm vui, và con gái cô nhận bài học biết yêu thương, san sẻ...

Món quà nhỏ nếu trao đúng lúc sẽ có giá trị rất lớn.

LÊ THỊ ÁNH THU, Vĩnh Long
ST TT
 
10,157
29
48

ALnML

Super Moderator
Ðề: Những câu chuyện ý nghĩa

Cái bình nứt

Một người gùi nước ở Ấn Độ, có hai cái bình gốm lớn, mỗi cái được cột vào đầu của một sợi dây và rồi được đeo lên cổ anh ta để mang về nhà. Một trong hai cái bình thì còn rất tốt và không bị chút rò rỉ nào cả. Cái còn lại bị nứt một chút nên nước bị vơi trên đường về nhà, chúng chỉ còn lại có hai phần ba.
Hai năm trời anh ta vẫn sử dụng hai cái bình gùi nước đó, mặc dù lượng nước mà anh ta mang về nhà không còn nguyên vẹn. Và lẽ dĩ nhiên, cái bình tốt tỏ vẻ hãnh diện, trong khi cái bình nứt thì cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Một ngày nọ, bên dòng suối, cái bình nứt đã thưa chuyện với người gùi nước: “Tôi rất xấu hổ về bản thân và muốn nói lời xin lỗi ông về thời gian đã qua”.
Anh ta hỏi lại cái bình: “Sao lại phải xin lỗi? Mà ngươi xin lỗi về chuyện gì?”.
Cái bình nứt đáp lại: “Suốt hai năm qua, do vết nứt của tôi mà nước đã bị rò rỉ trên đường về nhà, ông đã phải làm việc chăm chỉ nhưng kết quả mang lại cho ông đã không hoàn toàn như ông mong đợi”.
Với lòng trắc ẩn của mình, người gùi nước rất thông cảm với cái bình nứt, ông ta nói: “Khi chúng ta trên đường về nhà, ta muốn ngươi chú ý đến những bông hoa tươi đẹp mọc bên vệ đường
Quả thật, cái bình nứt đã nhìn thấy những bông hoa tươi đẹp dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trên đường về nhà và điều này khuyến khích được nó đôi chút. Nhưng khi đến cuối đường mòn, nó vẫn cảm thấy rất tệ bởi nước đã chảy ra rất nhiều, một lần nữa nó lại xin lỗi người gùi nước.
Người gùi nước liền nói: “Ngươi có thấy rằng những bông hoa kia chỉ nở một bên vệ đường, chỉ phía bên ngươi không?”. Thật ra, ta đã biết rất rõ về vết nứt của ngươi, và ta đã lấy điểm yếu đó để biến nó thành lợi điểm. Ta đã gieo một số hạt hoa ở vệ đường phía bên ngươi, và mỗi ngày trong khi ta gùi nước về nhà, ta đã tưới chúng từ những chỗ rò rỉ của ngươi. Giờ đây, ta có thể hái những bông hoa tươi tắn ấy để trang trí nhà cửa của ta. Không có vết nứt của ngươi, ta đã không có những bông hoa duyên dáng để làm đẹp ngôi nhà của mình.
Trong cuộc sống cũng vậy, ai cũng đều có những vết nứt, vì vậy chẳng ai là hoàn hảo cả, tất cả chúng ta đều có thể là cái bình nứt, nhưng nếu chúng ta biết chấp nhận và tận dụng nó, thì mọi thứ đều có thể trở nên có ích.
Hãy nhớ, trong điểm yếu chúng ta sẽ luôn tìm thấy lợi điểm.
 
Top