ALnML
Super Moderator
[h=2]Tự truyện Diễn giả Trần Đăng Khoa – Phần 1 – Giấy báo tử[/h] Viết vào ngày 1/02/2011 bởi Dịch giả, Tác giả và Chuyên gia đào tạo Trần Đăng Khoa.
“Hãy sống và khát vọng để thấy đời mênh mông…”
Tôi xin mở đầu trang viết về cuộc đời mình bằng lời hát trong nhạc phẩm Khát Vọng của nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn. Chẳng biết từ khi nào, câu hát ấy cứ vang vọng trong lòng tôi như một lời nhắc nhở về cách mà tôi sẽ sống qua cuộc đời này. Hiện nay, tôi đang sống vì ước mơ của mình, thực hiện khát vọng vượt lên chính mình mỗi ngày và cống hiến những giá trị cho xã hội.
Tôi hình dung cuộc đời mình giống như một hành trình thú vị mà trên mỗi chặng đường đi, tôi lại có cơ hội hiểu thêm về bản thân, về cuộc sống. Từ đó, tôi có thêm “dữ liệu” để lập trình cho cuộc đời mình tiến gần đến cái đích tôi mong muốn. Tôi tin rằng, cuộc sống luôn tồn tại những điều lớn hơn sự hiểu biết của con người nhưng con người có quyền quyết định số phận của bản thân mình. Chính bản thân bạn là người lựa chọn việc mình sẽ đi đâu về đâu và trở thành con người như thế nào. Tôi xin lật dở những trang đời mình để chia sẻ những cảm nghiệm của bản thân về điều đó.
Giấy báo tử
Ngày 7 tháng 7 năm 1981, tôi cất tiếng khóc chào đời. Ngày đó, gia đình tôi sống trong một căn hộ chung cư tồi tàn nằm giữa TP.HCM với đủ thành phần dân cư phức tạp sinh sống. Nhà tôi rất nghèo, tài sản không có gì ngoài chiếc giường nằm và một cái bàn bằng gỗ. Mẹ tôi thỉnh thoảng được bà ngoại tôi cho miếng thịt nhỏ nấu cháo ăn để có sữa cho tôi bú, còn không thì toàn phải ăn rau độn.
Được vài tháng tuổi, tôi đột nhiên bị mắc bệnh viêm màng não cấp tính do dùng phải phấn rôm giả. “Đại dịch phấn rôm giả” năm 1981 đã cướp đi hàng ngàn sinh mạng của những đứa trẻ cùng lứa tuổi với tôi. Thời gian đó, bệnh viện Nhi Đồng đông nghịt bệnh nhân, hàng trăm đứa trẻ nằm la liệt, tiếng khóc vang lên như xé lòng. mẹ ôm tôi chạy khắp các phòng bệnh với hi vọng có cơ hội cứu chữa cho đứa con đang thoi thóp thở trên tay. Nhưng đi đến đâu mẹ tôi cũng chỉ nhận được một câu trả lời: “Con chị không còn cơ hội sống sót, mà cho dù có sống cũng bị di chứng thần kinh”. Các bác sĩ khuyên mẹ tôi hãy chấp nhận sự thật, và hầu như không hề đoái hoài gì đến tôi, việc chữa trị chỉ là… cho có. Tuy nhiên, bằng trái tim của một người mẹ, mẹ vẫn tin rằng tôi sẽ được bình an. Mẹ vẫn chăm sóc tôi kĩ lưỡng, vẫn cho tôi bú, vẫn giỗ cho tôi từng giấc ngủ. Và trong khi tử thần vẫn tiếp tục cướp đi hàng trăm sinh mạng của những đứa trẻ khác thì tôi đã may mắn sống sót… có lẽ là bằng tình thương của mẹ. Một thời gian sau, công an đến gõ cửa nhà tôi rồi chìa ra tờ giấy báo tử với cái tên Trần Đăng Khoa do bệnh viện gởi về phường từ trước, bởi vì bác sĩ nghĩ rằng chắc chắn tôi sẽ chết. Công an muốn xác nhận thông tin về cái chết của tôi nhưng họ đã ngỡ ngàng khi thấy tôi còn sống, khỏe mạnh và hồng hào trong vòng tay của mẹ. Đến tận bây giờ tôi vẫn tin rằng, tình thương, niềm tin và sức sống của mẹ truyền vào tôi qua dòng sữa ngọt ngào chính là phương thuốc kì diệu đã giúp tôi thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong những ngày đầu đời ấy. Nhưng rồi cuộc sống gia đình tôi ngày càng gặp nhiều khó khăn khiến cho đời sống gia đình thêm căng thẳng. Ba mẹ tôi nhiều lần xung đột với nhau. Thậm chí có lần, mẹ tôi tưởng chừng như đã mất hết niềm tin vào cuộc sống. Bế tắc và khủng hoảng, mẹ bồng tôi lên tầng thượng khu chung cư nghèo toan nhảy xuống tự vẫn cùng với tôi. Nhưng khi nhìn tôi cựa quậy khóc trên tay, mẹ sực tỉnh ngộ rồi tự nhủ với lòng rằng: “Mình không có quyền cướp đi sinh mạng của con mình, biết đâu sau này con mình lớn lên sẽ trở thành một người có thể tạo nên những khác biệt tích cực cho đời này”. Mẹ quyết định dù thế nào đi nữa thì mẹ vẫn sẽ phải tiếp tục sống để nuôi tôi khôn lớn thành người. Từ bỏ ý định tự tử, cả đêm hôm đó mẹ ôm tôi ngồi trên tầng thượng khu chung cư, hai chân buông xuống phía dưới lan can và bình minh đến. Sau này, khi nghe mẹ kể lại những chuyện ấy, tôi vẫn thường tự hỏi mình: “Tại sao trong cùng một đại dịch hàng ngàn đứa trẻ khác đã chết nhưng tôi lại được sống? Tại sao trong lúc mẹ tôi tuyệt vọng cùng cực đến nỗi muốn tự tử lại lựa chọn tiếp tục cuộc sống để tôi được sống? Và… “Tại sao tôi sống?” SỐNG – Có lẽ đó là điều mà nhiều người quan tâm nhất, vì nói cho cùng, thì đó là điểm chung lớn nhất của con người chúng ta. Nhưng đối với mỗi người, SỐNG có một ý nghĩa khác nhau. Và mỗi người cũng có những mối quan tâm khác nhau về cuộc sống. Tuy nhiên, đa phần những mối quan tâm đó có thể được xếp vào hai loại chính: Loại “Thế Nào?” với những câu hỏi như là: “Tôi nên sống như thế nào?”, “Tôi phải làm thế nào để hạnh phúc hơn?”, “Tôi phải làm thế nào để thành công hơn?”,… Loại “Điều Gì?” với những câu hỏi như là: “Tôi muốn điều gì trong cuộc sống này?”, “Tôi cần điều gì trong cuộc sống?”, “Tôi phải có những điều gì?”, “Tôi phải hy sinh những điều gì?”, “Tôi phải làm được những điều gì?”,… Và rồi, chúng ta cứ mãi đi tìm những câu trả lời cho những câu hỏi đó trong cả cuộc đời. Tôi cũng đã từng như thế, bởi vì tôi tin rằng mỗi câu hỏi phải được trả lời một cách riêng lẻ. Nhưng rồi đến một ngày, tôi bất chợt nhận ra một điều rằng, có một câu hỏi mà nếu tôi tìm ra được câu trả lời, thì việc tìm câu trả lời cho những câu hỏi khác không còn quá khó khăn nữa. Câu hỏi ấy chính là: “Tại sao tôi sống dù biết rằng rốt cuộc mình cũng sẽ rời bỏ cuộc đời này?” Đối với tôi, câu trả lời là: “Tôi sống để tạo nên những khác biệt tích cực cho bản thân tôi, cho gia đình, cho bạn bè và cho xã hội.” Với câu trả lời ấy, tôi sống từng ngày biết rằng tại sao mình sống, biết rằng mình đang đi đâu về đâu, biết rằng cuộc sống của tôi thật sự là một hành trình cho dù hành trình ấy có cùng điểm xuất phát và điểm đến, cũng như biết rằng ngày tôi rời khỏi cuộc đời này tôi sẽ có thể mỉm cười vì những khác biệt tích cực mình đã tạo ra cho dù là nhỏ nhoi đi nữa. Còn bạn thì sao? Đã có bao giờ bạn tự hỏi: “Tại sao tôi sống?”, và bắt đầu tìm kiếm cho mình câu trả lời? Tôi cho rằng, dù bạn là ai thì mỗi chúng ta được sinh ra trên đời đều vì một ý nghĩa nào đó. Việc bạn đã sinh ra như thế nào, trong hoàn cảnh ra sao không quan trọng bằng việc bạn đang sống như thế nào. Cho nên, bạn chỉ cần đơn giản nhớ một điều rằng, chỉ có mình bạn có thể tìm thấy câu trả lời cho bản thân mình bởi vì câu trả lời ấy là câu trả lời cho riêng bạn và cho chính cuộc đời của bạn chứ không phải ai khác.
“Hãy sống và khát vọng để thấy đời mênh mông…”
Nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn
Tôi xin mở đầu trang viết về cuộc đời mình bằng lời hát trong nhạc phẩm Khát Vọng của nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn. Chẳng biết từ khi nào, câu hát ấy cứ vang vọng trong lòng tôi như một lời nhắc nhở về cách mà tôi sẽ sống qua cuộc đời này. Hiện nay, tôi đang sống vì ước mơ của mình, thực hiện khát vọng vượt lên chính mình mỗi ngày và cống hiến những giá trị cho xã hội.
Tôi hình dung cuộc đời mình giống như một hành trình thú vị mà trên mỗi chặng đường đi, tôi lại có cơ hội hiểu thêm về bản thân, về cuộc sống. Từ đó, tôi có thêm “dữ liệu” để lập trình cho cuộc đời mình tiến gần đến cái đích tôi mong muốn. Tôi tin rằng, cuộc sống luôn tồn tại những điều lớn hơn sự hiểu biết của con người nhưng con người có quyền quyết định số phận của bản thân mình. Chính bản thân bạn là người lựa chọn việc mình sẽ đi đâu về đâu và trở thành con người như thế nào. Tôi xin lật dở những trang đời mình để chia sẻ những cảm nghiệm của bản thân về điều đó.
Giấy báo tử
Ngày 7 tháng 7 năm 1981, tôi cất tiếng khóc chào đời. Ngày đó, gia đình tôi sống trong một căn hộ chung cư tồi tàn nằm giữa TP.HCM với đủ thành phần dân cư phức tạp sinh sống. Nhà tôi rất nghèo, tài sản không có gì ngoài chiếc giường nằm và một cái bàn bằng gỗ. Mẹ tôi thỉnh thoảng được bà ngoại tôi cho miếng thịt nhỏ nấu cháo ăn để có sữa cho tôi bú, còn không thì toàn phải ăn rau độn.
Được vài tháng tuổi, tôi đột nhiên bị mắc bệnh viêm màng não cấp tính do dùng phải phấn rôm giả. “Đại dịch phấn rôm giả” năm 1981 đã cướp đi hàng ngàn sinh mạng của những đứa trẻ cùng lứa tuổi với tôi. Thời gian đó, bệnh viện Nhi Đồng đông nghịt bệnh nhân, hàng trăm đứa trẻ nằm la liệt, tiếng khóc vang lên như xé lòng. mẹ ôm tôi chạy khắp các phòng bệnh với hi vọng có cơ hội cứu chữa cho đứa con đang thoi thóp thở trên tay. Nhưng đi đến đâu mẹ tôi cũng chỉ nhận được một câu trả lời: “Con chị không còn cơ hội sống sót, mà cho dù có sống cũng bị di chứng thần kinh”. Các bác sĩ khuyên mẹ tôi hãy chấp nhận sự thật, và hầu như không hề đoái hoài gì đến tôi, việc chữa trị chỉ là… cho có. Tuy nhiên, bằng trái tim của một người mẹ, mẹ vẫn tin rằng tôi sẽ được bình an. Mẹ vẫn chăm sóc tôi kĩ lưỡng, vẫn cho tôi bú, vẫn giỗ cho tôi từng giấc ngủ. Và trong khi tử thần vẫn tiếp tục cướp đi hàng trăm sinh mạng của những đứa trẻ khác thì tôi đã may mắn sống sót… có lẽ là bằng tình thương của mẹ. Một thời gian sau, công an đến gõ cửa nhà tôi rồi chìa ra tờ giấy báo tử với cái tên Trần Đăng Khoa do bệnh viện gởi về phường từ trước, bởi vì bác sĩ nghĩ rằng chắc chắn tôi sẽ chết. Công an muốn xác nhận thông tin về cái chết của tôi nhưng họ đã ngỡ ngàng khi thấy tôi còn sống, khỏe mạnh và hồng hào trong vòng tay của mẹ. Đến tận bây giờ tôi vẫn tin rằng, tình thương, niềm tin và sức sống của mẹ truyền vào tôi qua dòng sữa ngọt ngào chính là phương thuốc kì diệu đã giúp tôi thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong những ngày đầu đời ấy. Nhưng rồi cuộc sống gia đình tôi ngày càng gặp nhiều khó khăn khiến cho đời sống gia đình thêm căng thẳng. Ba mẹ tôi nhiều lần xung đột với nhau. Thậm chí có lần, mẹ tôi tưởng chừng như đã mất hết niềm tin vào cuộc sống. Bế tắc và khủng hoảng, mẹ bồng tôi lên tầng thượng khu chung cư nghèo toan nhảy xuống tự vẫn cùng với tôi. Nhưng khi nhìn tôi cựa quậy khóc trên tay, mẹ sực tỉnh ngộ rồi tự nhủ với lòng rằng: “Mình không có quyền cướp đi sinh mạng của con mình, biết đâu sau này con mình lớn lên sẽ trở thành một người có thể tạo nên những khác biệt tích cực cho đời này”. Mẹ quyết định dù thế nào đi nữa thì mẹ vẫn sẽ phải tiếp tục sống để nuôi tôi khôn lớn thành người. Từ bỏ ý định tự tử, cả đêm hôm đó mẹ ôm tôi ngồi trên tầng thượng khu chung cư, hai chân buông xuống phía dưới lan can và bình minh đến. Sau này, khi nghe mẹ kể lại những chuyện ấy, tôi vẫn thường tự hỏi mình: “Tại sao trong cùng một đại dịch hàng ngàn đứa trẻ khác đã chết nhưng tôi lại được sống? Tại sao trong lúc mẹ tôi tuyệt vọng cùng cực đến nỗi muốn tự tử lại lựa chọn tiếp tục cuộc sống để tôi được sống? Và… “Tại sao tôi sống?” SỐNG – Có lẽ đó là điều mà nhiều người quan tâm nhất, vì nói cho cùng, thì đó là điểm chung lớn nhất của con người chúng ta. Nhưng đối với mỗi người, SỐNG có một ý nghĩa khác nhau. Và mỗi người cũng có những mối quan tâm khác nhau về cuộc sống. Tuy nhiên, đa phần những mối quan tâm đó có thể được xếp vào hai loại chính: Loại “Thế Nào?” với những câu hỏi như là: “Tôi nên sống như thế nào?”, “Tôi phải làm thế nào để hạnh phúc hơn?”, “Tôi phải làm thế nào để thành công hơn?”,… Loại “Điều Gì?” với những câu hỏi như là: “Tôi muốn điều gì trong cuộc sống này?”, “Tôi cần điều gì trong cuộc sống?”, “Tôi phải có những điều gì?”, “Tôi phải hy sinh những điều gì?”, “Tôi phải làm được những điều gì?”,… Và rồi, chúng ta cứ mãi đi tìm những câu trả lời cho những câu hỏi đó trong cả cuộc đời. Tôi cũng đã từng như thế, bởi vì tôi tin rằng mỗi câu hỏi phải được trả lời một cách riêng lẻ. Nhưng rồi đến một ngày, tôi bất chợt nhận ra một điều rằng, có một câu hỏi mà nếu tôi tìm ra được câu trả lời, thì việc tìm câu trả lời cho những câu hỏi khác không còn quá khó khăn nữa. Câu hỏi ấy chính là: “Tại sao tôi sống dù biết rằng rốt cuộc mình cũng sẽ rời bỏ cuộc đời này?” Đối với tôi, câu trả lời là: “Tôi sống để tạo nên những khác biệt tích cực cho bản thân tôi, cho gia đình, cho bạn bè và cho xã hội.” Với câu trả lời ấy, tôi sống từng ngày biết rằng tại sao mình sống, biết rằng mình đang đi đâu về đâu, biết rằng cuộc sống của tôi thật sự là một hành trình cho dù hành trình ấy có cùng điểm xuất phát và điểm đến, cũng như biết rằng ngày tôi rời khỏi cuộc đời này tôi sẽ có thể mỉm cười vì những khác biệt tích cực mình đã tạo ra cho dù là nhỏ nhoi đi nữa. Còn bạn thì sao? Đã có bao giờ bạn tự hỏi: “Tại sao tôi sống?”, và bắt đầu tìm kiếm cho mình câu trả lời? Tôi cho rằng, dù bạn là ai thì mỗi chúng ta được sinh ra trên đời đều vì một ý nghĩa nào đó. Việc bạn đã sinh ra như thế nào, trong hoàn cảnh ra sao không quan trọng bằng việc bạn đang sống như thế nào. Cho nên, bạn chỉ cần đơn giản nhớ một điều rằng, chỉ có mình bạn có thể tìm thấy câu trả lời cho bản thân mình bởi vì câu trả lời ấy là câu trả lời cho riêng bạn và cho chính cuộc đời của bạn chứ không phải ai khác.