Ðề: Nhật ký ... ngày ... tháng ... năm
Đôi khi ngồi một mình hay lúc mệt mỏi, em cảm thấy mình muốn thoát ra khỏi cái tôi mà mình đang thể hiện. Muốn được yếu đuối và run rẩy trong vòng tay của một ai đó. Em muốn được hưởng cái cảm giác nhỏ bé, yếu đuối của những người phụ nữ khác. Muốn được vuốt ve, an ủi. Muốn được mong manh, nhỏ nhoi và yếu đuối. Muốn gỡ đi vẻ rắn rỏi trên gương mặt mà mới nhìn qua đôi khi người ta ngỡ không có nét phụ nữ.
32 năm, em bắt đầu sống trong lớp vỏ bọc mạnh mẽ từ khi 6 tuổi. Hình như từ khi ấy, em không còn biết khái niệm mềm yếu là gì. Tự mình đứng dậy sau khi vấp ngã, tự lau cho mình những giọt nước mắt lăn dài trong đêm, không có tiếng. Tự sống, tự tồn tại trong vô số những quy định, những quy tắc của gia đình để trở thành một người con gái bản lĩnh. Ốm tự lấy thuốc cho mình, đau tự mình cắn răng cho khỏi kêu thành tiêngs. Nước mắt không là bạn đồng hành cùng em trong suốt quãng đường dài. Xuất hiện trước mặt mọi người trong tình thế bắt buộc chỉ có đôi mắt vằn đỏ sau cặp kính trắng, không một giọt nước mắt hay một tiếng nức nở.
14 tuôỉ, em đã từng bị một trận đòn trong phòng khách, với cánh cửa ra vào mở toang, vào đúng giờ tan tầm. Gương mặt em trần trụi dưới bao con mắt hiếu kỳ và thỏa mãn vì thấy em bị trừng trị. Lý đo đơn giản vì em chơi với một người bạn có khá nhiều anh theo đuổi và đã dám ở lại nhà bạn cùng giúp bạn chăm mẹ ốm mà quên không xin phép. Vào cái thời đó của em, tình cảm nam nữ trong sáng lắm. Nhưng bố mẹ thì đâu có hiểu. Lại thêm đôi câu khích bác, phẫn nộ không đáng có, không cần thiết của vài người. Vậy là em bị đánh. Cho đến bây giờ, tâm hồn em vẫn còn hằn vết roi của trận đòn năm nào. Nó cứ ở đó dù theo thời gian, tình cảm, sự thấu hiểu cho tâm lý của bố mẹ làm em muốn quên. Nhưng mỗi lần nghĩ đến, nó vẫn khẽ nhói lên trong tim em. Nó nhắc em phải sống sao cho con mình, dù có đau vì bị đòn nhưng không xót xa vì bị xúc phạm.
Hom nay em bi cum heo, em buon va met moi. Hic. Em muon khoc nhe.:crying::crying::crying: