Ðề: 22.08.2009 Tường thuật trực tiếp chuyến đi đến với bản Khe Nhồi xã Trung Sơn huyện Yên Lập, Phú Thọ của gia đình CSTT ngày 22.08
Cả đêm ngủ chập chờn, mặc dù đã để chuông đồng hồ những vẫn thấp thỏm sợ bị lỡ chuyến đi mà mình mong chờ bao ngày :cstt02:.
3.26am đoàn bắt đầu lên đường. Nhắn tin lại cho những CSTTer ở nhà để đỡ sốt ruột. Cảm giác vui mừng vì sắp làm được những việc có ích hiện rõ trên từng khuôn mặt thành viên trong đoàn. Bữa sáng trên xe đã được Aslan và các thành viên CSTT HP chuẩn bị rất chu đáo :x. Chị Aslan vẫn luôn làm các thành viên hồi hộp, vui sướng vì những điều bí mật và đầy ý nghĩa: “Mời cả nhà tráng miệng Cherry, vì chúng ta là CSTT nên mỗi túi sẽ dành cho 2 CSTTer cùng ăn chung, thêm nữa mỗi túi có 11 quả, như vậy quả thứ 11 sẽ được chia đôi”. Thật ko còn j có thể vẹn toàn hơn ý nghĩ ấy, TY ấy mà Aslan dành cho CSTT :x.
Dọc đường trời lúc mưa lúc tạnh, sấm chớp và mây nặng, mỗi lần thấy cần gạt nước hoạt động là lại dấy lên cảm giác lo âu; Lên Yên Lập sẽ dừng lại mua áo mưa thôi, đã quyết tâm đi thì mưa gió cũng ko quản ngại – đúng ko cả nhà :cstt02:.
Ô tô dừng lại cách Khu ngoài 8km, phân chia lại hàng hóa cho 2 Khu, để ô tô gỗ chở vào, thành viên 2 nhóm Khu ngoài (20 người) và trong (14 người) cùng xuất phát, từ Khu ngoài vào Khu trong thêm 2km nữa. Đường đi hẹp, có đoạn 1 bên vách núi 1 bên vực, tim cứ đập loạn nhịp:-&, rồi lúc xuống lúc lên dốc, thêm nữa chắc hôm trước trời mưa nên nh` đoạn lầy quá phải xuống lội bộ.
Đến điểm dừng chân của Khu ngoài (bác nào ở Khu trong thì viết bài nhé!), bà con dân bản túa ra, họ đã được trưởng bản thông báo từ trước rồi mà. Hàng hóa được dỡ xuống, các CSTTer xếp thành hàng ngang nối từ xe vào đến trong nhà phát hàng để truyền tay nhau từng bọc, bao hàng to, biết là những bao hàng đó nặng lắm, nhưng với lòng nhiệt huyết và tình cảm của CSTTer, thì dù có khó khăn hơn mọi người cũng luôn sẵn lòng và đầy quyết tâm :cstt02:. Anh Bảo có chụp được những cảnh này thì phải, anh post lên nhé.
Bà con ở đây rất hiền lành, thật thà, sống với nhau tình cảm, ko có tranh giành, so bì thiệt hơn. Trong một môi trường sống khó khăn thiếu thốn là thế, tình cảm họ dành cho nhau có lẽ là điều quan trọng để “nâng” chất lượng cuộc sống của họ :x. Có nhà ghi trong ds là 5 khẩu, nhưng bà mẹ vẫn rất thật thà là nhà tôi chỉ có 4 người thôi, mà quên mất 1 đứa con gái đang đi xa nhà. Phần quà cho một khẩu tương đối nhiều, gồm gạo, thức ăn, vật dụng, quần áo cũ, sách vở truyện, nên nhà nào từ 4 người chở lên là đầy 1 bao tải, có nhà đông nhất 8 khẩu thì 1 bao ko đủ. Sự vui mừng, hạnh phúc hiện rõ trên mặt bà con dân bản. Theo lời 1 người dân kể thì mình là đoàn thứ 3 lên đây phát quà, họ bảo mấy tháng trước là đoàn SV người nước ngoài, còn đoàn 1 em nghĩ chắc là đoàn chị Thảo năm ngoái. Hôm qua CSTT đã phát quà cho tất cả các hộ dân của Khu trong và Khu ngoài của bản Khe Nhồi, gần 100 hộ, 350 khẩu = 350 phần quà :cstt02: .
Cuộc sống du mục khiến chất lượng cuộc sống tồi đến mức ko thể hơn được nữa
. Ý chí vươn lên để cải tạo cuộc sống gần như không có, họ bằng lòng với những j của hiện tại. Một người dân kể, thu nhập và nguồn sống của họ dựa vào lúa nương, trồng sắn, ngoài ra ko còn j khác. Lúa nương thì năng suất kém, ko đủ ăn, cứ đến giáp hạt là chỉ ăn khoai sắn, hoặc đi vay gạo cầm cự đến mùa sau. Thêm nữa, bản tính du mục khiến cứ thêm 1 thế hệ lập gia đình là họ lại lùi sâu vào trong rừng, phát quang làm nương rẫy, khiến cuộc sống đã khó lại càng khó thêm.
Nhà dân, mái lợp lá cọ, vách bằng phên đan tre nữa, có nhà có giường, có nhà nằm phản, nằm đất, trong nhà chả có cái j là đáng giá. Mỗi đứa lập gia đình thì được dựng cho 1 cái nhà, phát cho 1 khoảnh nương, tự cung tự cấp. Cậu thanh niên chở xe ôm, hỏi năm nay bn tuổi, bảo 21 tuổi, hỏi có đi học ko, bảo có học hết lớp 12, hỏi sao đã học đến 12 mà ko thoát ly ra tỉnh làm thì bảo chả biết làm j, thôi quay về lấy vợ, đẻ con, vui hơn
. Lúc xe đi qua nhà đã thấy bà vợ trẻ - trông chỉ như 13 tuổi, mang bầu sắp đến ngày sinh, đứng ở sân vẫy vẫy chồng. Thấy hoa chuối đỏ tươi, đẹp quá, nức nở khen, thì cậu ta bảo ở đây cái j cũng đẹp, chỉ mỗi tội ko có j ăn thôi
(. Trẻ con thì nhem nhuốc, đói ăn, có đứa học lớp 6 mà trông chỉ như mới lên 5 tuổi. Nhà có 4 anh em thì chỉ có 1 đôi dép, hỏi sao đi chân đất thì bảo quen rồi, chạy cho nhanh, đứa nào đi học mới cần dép.
Biết là người chung 1 nhà, ko nên nhắc mãi lời cám ơn, nhưng em tự đáy lòng muốn cám ơn một lần nữa tới tất cả thành viên của CSTT đã trợ giúp hết lòng bằng công sức, tình cảm, vật chất để có được chuyến đi này :x, cám ơn 34 thành viên trong đoàn hôm qua:x, bằng nghị lực, niềm tin và tình thương mến dành cho bà con Khe Nhồi, cám ơn các em SV đi trước tiền trạm và chuẩn bị chu đáo :x, cảm ơn mẹ Diễm Ngọc và em trai đã mua hàng, đóng gói 1 khối lượng hàng hóa khổng lồ (chất đầy 1 xe tải gỗ đấy cả nhà ah:-O) :x, cảm ơn các thành viên CSTT HP đã chuẩn bị các suất ăn cho đoàn thật da dạng, ngon, dễ ăn, và đủ chất :x, cảm ơn tổ Bánh HN đã làm và đóng gói những chiếc bánh xinh xinh và thơm phức cho bà con - có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời bọn trẻ được ăn những chiếc bánh hand-made như thế :x; Cảm ơn chị Loan, các mẹ ở nhà, CSTT HP, CSTT ĐN, CSTT SG đã động viên, gửi lời yêu thương đến mọi ng` trong suốt chuyến đi :x.
Bao năm qua dù đã tham gia rất nh` chuyến Nhân rộng tấm lòng NHÂN của CSTT, nhưng cảm giác của lần này khác hẳn. 1 chút hồi hộp lo âu những bất trắc trước giờ lên đường, 1 chút tự tin hạnh phúc vì sẽ được làm những điều mà người nghèo trên đó mong đợi, một chút nuối tiếc vì đáng lẽ chúng ta cần có những chuyến đi như thế này từ lâu rồi, một chút quyết tâm sẽ lên đây thường xuyên hơn chứ ko chỉ năm 1 lần, và cuối cùng, là một chút xót xa vì hiện giờ vẫn chưa có cách nào đưa cho bà con 1 cần câu thay vì một con cá như thế này.
:cstt01::cstt08::cstt03::cstt02::cstt09::cstt04::cstt07: