Ðề: Mọt sách, mọt phim, mọt ... 1 nửa
@ Gấu biển: Viết về
Boys over flowers đi
Đã lâu rồi không có hứng thú xem phim Hàn ngoại trừ BTCMĐ. Bạn hieungoan comment bộ BOF, cho mượn cả đĩa để xem mà để mãi trong góc bàn, không thèm đụng đến.
Rồi mấy em ở công ty bắt đầu bàn tán về bộ phim Sao băng khi nó được công chiếu trên HTV. Nghe chúng nó nói nhiều cũng thấy khó chịu vì không tham gia được, mẹ cháu cũng ghé mắt vào tivi vào một buổi tối đẹp trời. Nhòm đúng lúc cậu bé JP đến nhà cô bạn làm kim chi. Mặc bộ quần áo rõ chán, 2 người nói chuyện với nhau cũng chẳng ra thể loại gì. Mẹ cháu chán, chả buồn xem và phán với mấy em ở công ty 1 câu xanh rờn: phim chíp hôi, không thèm xem.
Lại đến một buổi tối mát trời, con đi ngủ sớm. Không có việc gì làm, mẹ cháu tình cờ lôi ra được cái bộ đĩa cô bạn đưa. Và bật lên xem cho buồn ngủ. Ớ, sao thằng cu trong phim này giống cái cậu mình nhòm thấy trên tivi, trong phim Sao băng thế nhỉ? Nhưng xem đĩa này đẹp trai thế, hí hí.
Và rồi tập 1, tập 2, mẹ cháu cười sảng khoái, mê man đến lúc bỏ mặt ra khỏi máy tính thì đã 6h30 sáng. Hức, quá choáng. Lâu lắm rồi không có bộ phim nào đủ khả năng hấp dẫn mình như thế.
Đến ngày hôm nay, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác thèm xem BOF đến thế.
Vì sao?
BOF mang đến một cảm giác thân quen, gần gũi đến lạ kỳ. Nó nhắc tôi nhớ đến tuổi thơ của mình, đến thời cắp sách đến trường, nhớ đến một con bé ngông nghênh, vênh váo và hiếu chiến. Cô bé ấy không xinh, nhưng lại khiến các câu con trai trường khác phải đến tận cửa sổ lớp học để nhìn mặt, để xem con bé đó thế nào mà nó nổi tiếng thế, hic.
BOF làm tôi nhớ đến những cậu bạn học cùng, e dè và nhút nhát như bản chất con trai lớp Văn. Nhớ đến những lần tôi trêu chọc các cậu đến muốn khóc. Tức điên lên mà không dám làm gì nổi.
BOF nhắc tôi nhớ đến sự thiệt thòi của người mạnh mẽ, của những người luôn che giấu cảm xúc của mình, nhớ cảm giác ngượng nghịu và khó khăn khi phải thể hiện tình cảm của mình bằng lời nói.
JD, cô bé với biệt danh Cỏ dại, Giặt là; với hàng loạt các tố chất: óc lợn, IQ 1 con số, đầu óc làm hại thân thể, năng lực suy nghĩ của môt con đười ươi; khiến tôi phải bật cười vì vui sướng. Cô bé ấy đúng là cỏ dại, biết sống cho mình, vì mình và vì nhiều người khác. Nếu nói tôi thích nhất cô bé ở đoạn nào trong phim thì đó là: Tôi đau lòng vì không thể cứu người tôi yêu thương nhất khỏi tay bà.
JP, một chàng trai tàn nhẫn với rất nhiều người thậm chí có thể nói là độc ác nhưng với một môi trường sống không có tình yêu thương, cậu không thể hiểu nổi những nỗi đau mà mình đã gây ra cho người khác. Lần đầu tiên bị một cô bé quê phản công, lần đầu tiên nhận một cú đá từ người khác nhưng đã để lại một dấu ấn quá lớn trong trái tim của cậu bé. Lần đầu tiên, trái tim lỗi nhịp, biết thế nào là rung lên vì một người khác. Biết thế nào là yêu thương, quan tâm, đau đớn và hờn ghen. Phải thừa nhận một điều, với tôi, dù bộ phim này có rất nhiều chỗ vô lý, không logic nhưng tôi rất thích diễn xuất của MH. Ánh mắt ngạc nhiên, vẻ mặt bất ngờ, sự đau khổ hằn lên trên khóe mắt. Nó làm tôi nhìn cậu bé như một người đàn ông trưởng thành.
BOF, có lẽ không còn phù hợp với lứa tuổi của tôi, nhưng tôi vấn rất thích. Có đôi khi, tôi xem hai phim BOF và BTCMĐ, tôi nhận ra hai thái cực hoàn toàn khác nhau giữa 2 bộ phim. BTCMĐ đối với tôi là những trải nghiệm, cho tôi những cách nhìn nhận tình yêu chín chắn hơn, trầm lắng hơn. Còn BOF, làm tôi cười, như một đứa trẻ.
Lần đầu tiên, tôi copy phim vào máy tính, để có thể xem bất cứ lúc nào tôi thích.
Lần 1, tôi xem toàn bộ phim.
Lần 2, xem tập cuối, cảnh JD nhảy xuống hồ để làm thức tỉnh JP rồi mới quay lại từ đầu.
Lần 3, xem cảnh JP giải cứu JD khỏi sự hành hạ của đám bạn học.
Lần 4, xem cảnh JP đau đớn và vật vã ở sân bay.
Lần 5, xem cảnh JD cắn chặt cốc cafe ở khoang cáp treo, còn JP cố kéo cô ra để chỉ dòng chữ: Đêm đầu tiên hai người bên nhau.
Lần 6, xem cú đá của JD dành cho JP và những nụ cười khoái trá của đám F4
Lần 7, xem cảnh JP đi giữa hai hàng xe ngoài đường cao tốc, tiến tới và hôn JD ……………..
Mỗi một lần xem lại, việc đầu tiên là nhớ lại những cảnh ấn tượng để rồi tua đến đoạn đó, xem, cười và khoái trá.
Tất cả những cảnh nào có JP và JD đều hấp dẫn. Ở đó có nụ cười ngượng ngập, nét mặt cố tỏ ra bình thản và vênh váo nhưng lại pha lẫn chút ngượng ngùng của cậu bé lần đầu biết yêu. Những giọt nước mắt, nỗi đau nuốt ngược vào lòng, khuôn mặt sắt đá lạnh lùng để che giấu tình cảm thật của bản thân. Khi xem những cảnh đó, tôi không thể giận nổi cậu bé ấy mà chỉ thấy thương, rất thương. Đàn ông là thế đó. Không thể khóc trước mặt mọi người, trước mặt bạn bè, chỉ biết quay lưng đi và khóc một mình.
Mỗi khi nhìn thấy cậu bé đó cười, một nụ cười trong veo, không vướng chút quyền lực, tiền bạc, không vụ lợi, tôi cũng cười theo, nụ cười nhẹ nhõm. Khi nhìn thấy cậu bé khóc, vật vã vì phải chịu một nỗi đau quá lớn, khi phải hét nghiến răng và nói: “Tôi…là con trai của mẹ. Đó là người con gái duy nhất tôi yêu từ khi ra đời đến nay mà”,tôi xót xa.
Nhắc đến BOF, người mà tôi sẽ rất nhớ là trưởng phòng Jung. Một mẫu người trợ giúp điển hình vì lòng trung thành nhưng thông minh và tình cảm.
Nhớ cái nhìn của chú ấy, vòng tay và cái ôm khi JP dường như không còn nơi nào để trú ngụ, để khóc, để xả hết những nhọc nhằn vì phải kiềm chế tình cảm của mình. Những đau đớn, dằn vặt hằn lên trên khuôn mặt, ánh mắt, trong cái nắm tay thật chặt của JP để khỏi vùng ra khỏi những trách nhiệm, những ràng buộc của một đứa con có hiếu dường như được giãn ra, nhẹ đi trong vòng tay của chú.
Lớn lên cùng JP từ nhỏ, biết nhắc cậu bé biết vì sao JH lại quý con robot đến vậy, biết chê giấu thân phận cho JD khi nhìn thấy cô bé lần đầu tiên xuất hiện trong buổi đấu giá; biết trả lời một cách thông minh khi được mẹ Ma Nữ hỏi về cô bé. Vẫn là chú “tiếp tay” cho JP có cơ hội ở gần JD mà không để mẹ Ma Nữ biết, đủ thông minh để hiểu nỗi lòng của JP, sự khao khát có tất cả những thông tin về cô bé ẩn giấu sau khuôn mặt và những câu trả lời lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Tôi nhớ mãi hình ảnh chú, hớt hải chạy vào, xen ngang buổi nói chuyện của hai mẹ con Ma Nữ với vợ chồng tập đoàn JK, để “cứu” cậu bé ra khỏi vòng vây, để thoả mãn khao khát được nhìn JD dù chỉ một lần của JP. Chú nhìn, chủ hiểu và chú giúp đỡ cậu bé. Sắp xếp một cuộc gặp với F4 ở phòng chơi bóng rổ dù khi chú đề nghị, cậu ta đã nói những lời rất khó nghe. Ở chú có sự nhẫn nhịn, điều đó bắt nguồn từ chính tình thương mà chú dành cho JP.
Chấp nhận hết những lời cộc cằn, luôn cúi đầu xin lỗi khi bị nghe chê trách, nhưng điều đó càng làm tôi thấy khâm phục một con người. Sống hết lòng vì người mà mình yêu thương, đâu chỉ có tình yêu mới làm được. Quý trọng bố JP, dành cho JP tình cảm của một người cha, luôn có mặt mỗi khi cậu yêu cầu như một người giúp việc tận tụy, ở bên cậu mỗi lúc cô đơn như một người bạn, giúp đỡ âm thầm dù không nhận được một lời khen; nếu không vì tình yêu thương, người ta có thể làm được như vậy không?
Người đàn ông này không xuất hiện nhiều trong phim, nhưng mỗi khi nhìn thấy chú ấy, tôi lại thấy một cảm giác an toàn, bình yên và ấm lòng. Ánh mắt của chú thể hiện rất rõ sự chê trách khi nói về con robot của JH; bất lực khi không ngăn cản được JP “làm loạn” ở trung tâm thương mại; xót xa khi ôm cậu bé ở sân bay; thương cảm khi nhìn cậu bé ôm món quà sinh nhật của JD. Đó là ánh mắt của tình yêu thương.
Nếu như có một người bạn lớn như vậy, tôi sẽ rất hạnh phúc.
Lâu rồi không xem phim Hàn, may quá, lần xem lại này tôi đã không bị thất vọng.