Em được biết trường hợp của em bé này qua bạn em và đồng nghiệp của bạn (bạn monsoon), em nghĩ có thể gửi thông tin ở đây để chiasetinhthuong và các mẹ đồng lòng giúp đỡ!
http://vn.myblog.yahoo.com/mon-soon/article?mid=331
Từ hôm qua, sau chuyến đi khắp các nẻo đường Yên Bái, đến các ngôi trường xa xôi nhất ở Trạm Tấu, Yên Bái cùng với các giáo sư Nhật và 2 người bạn của mình...tôi đã suy nghĩ nhiều, rất rất nhiều...
Nhiều nhất là hình ảnh của bé Mạnh, mà giờ đây tôi gọi bé là Em Bé Của Tôi...
Bé thật xinh đẹp phải không?
Da trắng, má hồng, khuân mặt khôi ngô, đôi môi chúm chím và nụ cười rạng rỡ...
Ngay cả tôi, lần đầu gặp bé, cũng không hề biết bé bị mù...chỉ khi quan sát thật chậm, chỉ khi nhìn bé cố gắng bò lết với chiếc cổ quá yếu do bị hỏng dây thần kinh, Bé của tôi không nhấc được đầu lên dù đã 5 tháng tuổi...,
Cái người đã để em trong bụng đến tháng thứ 7 hay thứ 8.. mà lại nhẫn tâm tiêm thứ thuốc chết người hòng không cho em đến với thế giới này liệu có biết.... nỗ lực giết người của chị ta, cô ta, hay bà ta... đã để lại tổn thương vĩnh viễn trên hình hài bé bỏng này không?...
Thứ thuốc mà người ta gọi là cô vắc hay cái gì đó đã cướp mất thị giác và làm hỏng hoàn toàn dây thần kinh của bé...
Tôi đã nghĩ, nếu biết cô ta là ai, tôi sẽ chạy đến và gào thét vào mặt rằng cô là đồ giết người, đồ vô đạo vân vân và vân vân...nhưng rồi nghĩ lại... chẳng để làm gì và cũng chẳng có ý nghĩa gì...
Người ta nhẫn tâm giết đi đứa con trong bụng mình thì đâu có đáng gì làm con người để mà ta phải gào thét và chửi bới...
Chắc đọc đến đây nhiều người bảo tôi phiến diện, vì có lẽ chị ta, cô ta hay bà ta cũng có nỗi khổ riêng này nọ... Vâng, người ta có thể giết 1 đứa bé và vỗ ngực tự nói với mình và thiên hạ rằng :" ít ra họ không phải là 1 thằng hèn vì đã dám sống thật với cảm xúc"... Hàng ngày ở mục Tâm sự của Vnexpress vẫn có hàng ngàn anh chán vợ, chị chán chồng, các cô gái "ngây thơ", các anh "sống thật với cảm xúc" đã đang và sẽ biện minh nhiều hơn thế nữa...Và những đứa trẻ như bé Mạnh của tôi, vẫn cứ sống khó nhọc trên cõi đời này, chỉ vì sự ích kỉ, ham muốn tầm thường hoặc 1 thứ tình yêu cao cả vĩ đaị nào đó mà họ huyễn hoặc ra...
Gía như họ dành 1 chút, dù chỉ là 1 chút trong thứ tình cảm đó, để nghĩ rằng, thế giới này, vẫn còn những em bé do chính họ tạo ra đang thèm khát dù chỉ là 1 cái chạm tay nhỏ, 1 cái chạm tay để cạm nhận cuộc sống này...
Bé Mạnh của tôi không nhìn được...
Em thích có người chạm vào tay mình và lắc lắc ...
Mỗi lần như vậy, em lại toét miệng cười...
Tôi còn phát hiện ra thêm 1 trò nữa... là chạm mũi vào em hoặc thơm thơm vào đôi má yêu yêu đấy... chắc chắn em sẽ cười...
Nụ cười đẹp nhất nhất mà tôi và chắc chắn, những ai đã gặp em đều cảm nhận được...
Nụ cười được cảm nhận chỉ bằng những lần chạm tay...
Thế giới đối với em chắc cũng chỉ là những lần chạm tay ngắn ngủi của rất - rất - rất ít những người vào thăm...
Ước gì có thời gian...
Ước gì có thêm nhiều nguồn lực nữa...
Ước gì tôi có thể làm nhiều hơn thế nữa...
...để giúp em có thể cảm nhận được thế giới này...cảm nhận được màu sắc...cảm nhận được hoa và gió...
Mạnh ơi...
Tôi biết, rất nhiều người nói rằng tôi quá nhạy cảm, sống phi thực tế hay nhiều hơn thế nữa..
Tôi đã khóc rất nhiều...
Tôi chẳng sợ bất cứ ai nói rằng tôi thế này hoặc thế kia...
Những người lành lặn không thể hiểu được hết nỗi đau đớn của 1 người bị mất đi 1 khả năng nào đó...
Tôi đã từng là 1 người không may mắn như vậy...
Nhưng ít ra tôi cũng có thể nhìn...
Có thể biết ánh sáng mặt trời, của hoa lá cỏ cây...tất cả các màu sắc của cuộc sống...
Còn Mạnh của tôi thì không...
Có ngừơi hỏi tôi rằng, tôi định làm gì khi chỉ có 1 mình như vậy?
Bạn tôi nói những gì tôi làm thật viển vông và rằng nếu không có sức của nhiều người khác, của những nguồn lực thì sẽ chẳng được cái gì...
Tôi cũng đã từng bị người ta cho gáo nước lạnh, từ chối thẳng thừng, hoặc bị nói thẳng vào mặt không thương tiếc, thậm chí bị chê bai khi xin họ chìa ra 1 bàn tay như thế...
Đúng..
Tôi không thể làm gì khi chỉ có 1 mình, tôi không cô đơn, vì tôi vẫn có những người bạn, những người chị nhưng người đồng cảm với tôi...
Phải...
Tôi viển vông...tôi thích bắt tay vào làm mọi thứ hơn là chờ đợi người khác sẽ làm cho mình...
Bạn có biết không, nếu không có những cái bắt tay nhỏ thì sẽ chẳng bao giờ làm nên cái gì to lớn cả...
Tôi biết tôi chỉ là 1 người nhỏ bé...
Những nơi tôi đã đi qua, các em bé sống trong nghèo khổ và thiếu thốn...
Các em không cần đến bữa cơm có đủ thịt, cá.. không cần áo quá mới để đến trường...không cần những đôi giầy lành lặn để lội suối...
Các em chỉ cần 1 bàn tay ấm áp..........bạn biết không?..........................
Mạnh ơi, có nghe thấy không?
Khát vọng sống mãnh liệt của Mạnh đã làm cảm động biết bao nhiêu người rồi đấy...
Mạnh có biết, tình yêu thương và sự quan tâm của mọi người dành cho Mạnh lớn thế nào không...
Chắc Mạnh không biết đâu nhỉ...
Mình lại chạm tay , Mạnh nhé...
......để Mạnh biết có rất nhiều người đang muốn tiếp sức cho con...
Các cô các chú ở cách xa cả ngàn cây số, các anh chị sinh viên....mọi người đang mong có thể chạm vào tay con đấy....
Mạnh ơi...cố lên
Mạnh ngoan đừng sốt cao nhé, đừng để có thêm biến chứng gì nhé...Mạnh phải mạnh mẽ hơn...
Mình còn phải đi cả 1 chặng đường dài cơ mà...
Mạnh còn phải cố gắng để cử động cổ, để có thể bò như các bạn này...
Ròi còn phải tập đi nữa chứ, bao giờ Mạnh mới xỏ chân vào giầy để đi được nhỉ...còn đá bóng còn chạy nhảy vui chơi như các anh chị lớn ngoài kia...
Mình còn phải xem mặt trời thế nào, gió làm sao mà cứ thổi vào mặt mình buồn buồn thấy ghét...con gì cứ kêu ầm ĩ giữa trưa , đi học có gì hay mà các anh chị nói cười vui thế...
Còn nhiều, nhiều thứ phải xem lắm...nên....mình cùng cố gắng nhé...
Con biết không, mặc dù con không nhìn được nhưng con làm cho cả khoảng không xung quanh mình lấp lánh...đặc biệt lắm...con có biết không....
Mạnh ngoan, đừng khóc nhé....
Mạnh sắp được 6 tháng tuổi, sắp đến hẹn phải gặp bác sĩ rồi... đường sẽ xa và mệt mỏi... nhưng mình cứ hi vọng rằng sẽ gặp được 1 vị bác sĩ thật tốt, sẽ hiền từ với con, sẽ giúp con mổ giác mạc và con sẽ lại có nhiều thứ lắm để làm...
Mạnh đã nghe kể chuyện ông tiên chưa....Mình cùng mong về một phép màu nhé!
Mạnh ơi, đừng bao giờ thôi cười nhé...nụ cười của con là động lực để tất cả mọi người cùng cố gắng đấy...
Mạnh ơi...cùng cố gắng nhé...
Một số thông tin thêm về bé Mạnh do bạn em cung cấp:
Tên bé là Triệu Đức Mạnh (Họ đặt theo họ của bác Giám đốc Trung tâm bảo trợ xã hội tỉnh Yên Bái)
Bé bị bỏ lại cổng Trung tâm bảo trợ xã hội tỉnh Yên bái ngày 19/3/2009
Địa chỉ: Km6, đường Phan Đăng Lưu, phường Yên Thịnh, thành phố Yên Bái, tỉnh Yên Bái.
Lúc mới đầu chưa biết bé bị bệnh vì thấy mắt bé vẫn mở bình thường, nhưng đến lúc bé 3 tháng tuổi thấy có những biểu hiện như không chuyển động được mắt, không nâng được đầu khi tập lẫy nên Trung tâm đưa đi khám. Bác sĩ kết luận là bị hỏng dây thần kinh dẫn tới mù mắt và liệt cơ. Tuy nhiên theo blogger Monsoon thì em bé có thể chuyển động mắt nếu đưa tay cách mắt bé khoảng 5cm và khi lẫy em rất cố gắng nâng cổ lên.
Ngoài ra, bạn em cho biết:
1. Bạn monsoon (là chủ của blog này, từ hồi sinh viên bạn đã tham gia các hoạt động tình nguyện và thường đến thăm Trung tâm này và các trường nội trú ở Yên Bái - là quê của blogger) đang có kế hoạch đưa bé Mạnh đi khám lại ở bệnh viện Yên Bái để nếu có gì thì xin chuyển lên bệnh viện tuyến trên ở HN để điều trị cho bé Mạnh.
2. Bệnh của bé Mạnh có thể chữa khỏi nếu gặp thầy thuốc giỏi, châm cứu đúng cách.
Sau khi nghe bạn em kể về trường hợp bé Mạnh, em đã nghĩ ngay đến việc post bài ở trang chiasetinhthuong này để mong nhận được sự giúp đỡ. Có thể trường hợp của bé Mạnh không hoàn toàn bất hạnh, khó khăn như các trường hợp mà em được biết tại CSTT, nhưng em mong trước hết các Chị ở CSTT hướng dẫn cách thức, giúp đỡ để đưa bé Mạnh lên khám tổng thể lại ở HN để có kết luận chính xác nhằm điều trị sớm cho bé. Theo em biết đã có trường hợp em bé bị hỏng mắt do sinh non được CSTT giúp đỡ thành công rồi phải không ạ.
Về chi phí, các bé ở Trung tâm bảo trợ được chu cấp 300.000 đồng/tháng bao gồm các chi phí ăn uống, quần áo, người chăm sóc, ốm đau... Do vậy, việc chữa trị bệnh cho bé Mạnh cũng phụ thuộc rất nhiều vào tấm lòng của các nhà hảo tâm, mà ở đây là các mẹ.
Bạn của em cũng đã gửi thông tin của bé Mạnh lên vietnamnet theo đường link này để mong nhận được sự quan tâm, giúp đỡ
http://www.vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2009/09/867361/
Mong các Chị ở CSTT hướng dẫn giúp trường hợp này ạ.
Chị Loan ơi, chị có cần thêm thông tin gì có thể liên hệ với bạn em là Phan Thu Huyền, đt: 0904 191 555
http://vn.myblog.yahoo.com/mon-soon/article?mid=331
Từ hôm qua, sau chuyến đi khắp các nẻo đường Yên Bái, đến các ngôi trường xa xôi nhất ở Trạm Tấu, Yên Bái cùng với các giáo sư Nhật và 2 người bạn của mình...tôi đã suy nghĩ nhiều, rất rất nhiều...
Nhiều nhất là hình ảnh của bé Mạnh, mà giờ đây tôi gọi bé là Em Bé Của Tôi...
Bé thật xinh đẹp phải không?
Da trắng, má hồng, khuân mặt khôi ngô, đôi môi chúm chím và nụ cười rạng rỡ...
Ngay cả tôi, lần đầu gặp bé, cũng không hề biết bé bị mù...chỉ khi quan sát thật chậm, chỉ khi nhìn bé cố gắng bò lết với chiếc cổ quá yếu do bị hỏng dây thần kinh, Bé của tôi không nhấc được đầu lên dù đã 5 tháng tuổi...,
Cái người đã để em trong bụng đến tháng thứ 7 hay thứ 8.. mà lại nhẫn tâm tiêm thứ thuốc chết người hòng không cho em đến với thế giới này liệu có biết.... nỗ lực giết người của chị ta, cô ta, hay bà ta... đã để lại tổn thương vĩnh viễn trên hình hài bé bỏng này không?...
Thứ thuốc mà người ta gọi là cô vắc hay cái gì đó đã cướp mất thị giác và làm hỏng hoàn toàn dây thần kinh của bé...
Tôi đã nghĩ, nếu biết cô ta là ai, tôi sẽ chạy đến và gào thét vào mặt rằng cô là đồ giết người, đồ vô đạo vân vân và vân vân...nhưng rồi nghĩ lại... chẳng để làm gì và cũng chẳng có ý nghĩa gì...
Người ta nhẫn tâm giết đi đứa con trong bụng mình thì đâu có đáng gì làm con người để mà ta phải gào thét và chửi bới...
Chắc đọc đến đây nhiều người bảo tôi phiến diện, vì có lẽ chị ta, cô ta hay bà ta cũng có nỗi khổ riêng này nọ... Vâng, người ta có thể giết 1 đứa bé và vỗ ngực tự nói với mình và thiên hạ rằng :" ít ra họ không phải là 1 thằng hèn vì đã dám sống thật với cảm xúc"... Hàng ngày ở mục Tâm sự của Vnexpress vẫn có hàng ngàn anh chán vợ, chị chán chồng, các cô gái "ngây thơ", các anh "sống thật với cảm xúc" đã đang và sẽ biện minh nhiều hơn thế nữa...Và những đứa trẻ như bé Mạnh của tôi, vẫn cứ sống khó nhọc trên cõi đời này, chỉ vì sự ích kỉ, ham muốn tầm thường hoặc 1 thứ tình yêu cao cả vĩ đaị nào đó mà họ huyễn hoặc ra...
Gía như họ dành 1 chút, dù chỉ là 1 chút trong thứ tình cảm đó, để nghĩ rằng, thế giới này, vẫn còn những em bé do chính họ tạo ra đang thèm khát dù chỉ là 1 cái chạm tay nhỏ, 1 cái chạm tay để cạm nhận cuộc sống này...
Bé Mạnh của tôi không nhìn được...
Em thích có người chạm vào tay mình và lắc lắc ...
Mỗi lần như vậy, em lại toét miệng cười...
Tôi còn phát hiện ra thêm 1 trò nữa... là chạm mũi vào em hoặc thơm thơm vào đôi má yêu yêu đấy... chắc chắn em sẽ cười...
Nụ cười đẹp nhất nhất mà tôi và chắc chắn, những ai đã gặp em đều cảm nhận được...
Nụ cười được cảm nhận chỉ bằng những lần chạm tay...
Thế giới đối với em chắc cũng chỉ là những lần chạm tay ngắn ngủi của rất - rất - rất ít những người vào thăm...
Ước gì có thời gian...
Ước gì có thêm nhiều nguồn lực nữa...
Ước gì tôi có thể làm nhiều hơn thế nữa...
...để giúp em có thể cảm nhận được thế giới này...cảm nhận được màu sắc...cảm nhận được hoa và gió...
Mạnh ơi...
Tôi biết, rất nhiều người nói rằng tôi quá nhạy cảm, sống phi thực tế hay nhiều hơn thế nữa..
Tôi đã khóc rất nhiều...
Tôi chẳng sợ bất cứ ai nói rằng tôi thế này hoặc thế kia...
Những người lành lặn không thể hiểu được hết nỗi đau đớn của 1 người bị mất đi 1 khả năng nào đó...
Tôi đã từng là 1 người không may mắn như vậy...
Nhưng ít ra tôi cũng có thể nhìn...
Có thể biết ánh sáng mặt trời, của hoa lá cỏ cây...tất cả các màu sắc của cuộc sống...
Còn Mạnh của tôi thì không...
Có ngừơi hỏi tôi rằng, tôi định làm gì khi chỉ có 1 mình như vậy?
Bạn tôi nói những gì tôi làm thật viển vông và rằng nếu không có sức của nhiều người khác, của những nguồn lực thì sẽ chẳng được cái gì...
Tôi cũng đã từng bị người ta cho gáo nước lạnh, từ chối thẳng thừng, hoặc bị nói thẳng vào mặt không thương tiếc, thậm chí bị chê bai khi xin họ chìa ra 1 bàn tay như thế...
Đúng..
Tôi không thể làm gì khi chỉ có 1 mình, tôi không cô đơn, vì tôi vẫn có những người bạn, những người chị nhưng người đồng cảm với tôi...
Phải...
Tôi viển vông...tôi thích bắt tay vào làm mọi thứ hơn là chờ đợi người khác sẽ làm cho mình...
Bạn có biết không, nếu không có những cái bắt tay nhỏ thì sẽ chẳng bao giờ làm nên cái gì to lớn cả...
Tôi biết tôi chỉ là 1 người nhỏ bé...
Những nơi tôi đã đi qua, các em bé sống trong nghèo khổ và thiếu thốn...
Các em không cần đến bữa cơm có đủ thịt, cá.. không cần áo quá mới để đến trường...không cần những đôi giầy lành lặn để lội suối...
Các em chỉ cần 1 bàn tay ấm áp..........bạn biết không?..........................
Mạnh ơi, có nghe thấy không?
Khát vọng sống mãnh liệt của Mạnh đã làm cảm động biết bao nhiêu người rồi đấy...
Mạnh có biết, tình yêu thương và sự quan tâm của mọi người dành cho Mạnh lớn thế nào không...
Chắc Mạnh không biết đâu nhỉ...
Mình lại chạm tay , Mạnh nhé...
......để Mạnh biết có rất nhiều người đang muốn tiếp sức cho con...
Các cô các chú ở cách xa cả ngàn cây số, các anh chị sinh viên....mọi người đang mong có thể chạm vào tay con đấy....
Mạnh ơi...cố lên
Mạnh ngoan đừng sốt cao nhé, đừng để có thêm biến chứng gì nhé...Mạnh phải mạnh mẽ hơn...
Mình còn phải đi cả 1 chặng đường dài cơ mà...
Mạnh còn phải cố gắng để cử động cổ, để có thể bò như các bạn này...
Ròi còn phải tập đi nữa chứ, bao giờ Mạnh mới xỏ chân vào giầy để đi được nhỉ...còn đá bóng còn chạy nhảy vui chơi như các anh chị lớn ngoài kia...
Mình còn phải xem mặt trời thế nào, gió làm sao mà cứ thổi vào mặt mình buồn buồn thấy ghét...con gì cứ kêu ầm ĩ giữa trưa , đi học có gì hay mà các anh chị nói cười vui thế...
Còn nhiều, nhiều thứ phải xem lắm...nên....mình cùng cố gắng nhé...
Con biết không, mặc dù con không nhìn được nhưng con làm cho cả khoảng không xung quanh mình lấp lánh...đặc biệt lắm...con có biết không....
Mạnh ngoan, đừng khóc nhé....
Mạnh sắp được 6 tháng tuổi, sắp đến hẹn phải gặp bác sĩ rồi... đường sẽ xa và mệt mỏi... nhưng mình cứ hi vọng rằng sẽ gặp được 1 vị bác sĩ thật tốt, sẽ hiền từ với con, sẽ giúp con mổ giác mạc và con sẽ lại có nhiều thứ lắm để làm...
Mạnh đã nghe kể chuyện ông tiên chưa....Mình cùng mong về một phép màu nhé!
Mạnh ơi, đừng bao giờ thôi cười nhé...nụ cười của con là động lực để tất cả mọi người cùng cố gắng đấy...
Mạnh ơi...cùng cố gắng nhé...
Một số thông tin thêm về bé Mạnh do bạn em cung cấp:
Tên bé là Triệu Đức Mạnh (Họ đặt theo họ của bác Giám đốc Trung tâm bảo trợ xã hội tỉnh Yên Bái)
Bé bị bỏ lại cổng Trung tâm bảo trợ xã hội tỉnh Yên bái ngày 19/3/2009
Địa chỉ: Km6, đường Phan Đăng Lưu, phường Yên Thịnh, thành phố Yên Bái, tỉnh Yên Bái.
Lúc mới đầu chưa biết bé bị bệnh vì thấy mắt bé vẫn mở bình thường, nhưng đến lúc bé 3 tháng tuổi thấy có những biểu hiện như không chuyển động được mắt, không nâng được đầu khi tập lẫy nên Trung tâm đưa đi khám. Bác sĩ kết luận là bị hỏng dây thần kinh dẫn tới mù mắt và liệt cơ. Tuy nhiên theo blogger Monsoon thì em bé có thể chuyển động mắt nếu đưa tay cách mắt bé khoảng 5cm và khi lẫy em rất cố gắng nâng cổ lên.
Ngoài ra, bạn em cho biết:
1. Bạn monsoon (là chủ của blog này, từ hồi sinh viên bạn đã tham gia các hoạt động tình nguyện và thường đến thăm Trung tâm này và các trường nội trú ở Yên Bái - là quê của blogger) đang có kế hoạch đưa bé Mạnh đi khám lại ở bệnh viện Yên Bái để nếu có gì thì xin chuyển lên bệnh viện tuyến trên ở HN để điều trị cho bé Mạnh.
2. Bệnh của bé Mạnh có thể chữa khỏi nếu gặp thầy thuốc giỏi, châm cứu đúng cách.
Sau khi nghe bạn em kể về trường hợp bé Mạnh, em đã nghĩ ngay đến việc post bài ở trang chiasetinhthuong này để mong nhận được sự giúp đỡ. Có thể trường hợp của bé Mạnh không hoàn toàn bất hạnh, khó khăn như các trường hợp mà em được biết tại CSTT, nhưng em mong trước hết các Chị ở CSTT hướng dẫn cách thức, giúp đỡ để đưa bé Mạnh lên khám tổng thể lại ở HN để có kết luận chính xác nhằm điều trị sớm cho bé. Theo em biết đã có trường hợp em bé bị hỏng mắt do sinh non được CSTT giúp đỡ thành công rồi phải không ạ.
Về chi phí, các bé ở Trung tâm bảo trợ được chu cấp 300.000 đồng/tháng bao gồm các chi phí ăn uống, quần áo, người chăm sóc, ốm đau... Do vậy, việc chữa trị bệnh cho bé Mạnh cũng phụ thuộc rất nhiều vào tấm lòng của các nhà hảo tâm, mà ở đây là các mẹ.
Bạn của em cũng đã gửi thông tin của bé Mạnh lên vietnamnet theo đường link này để mong nhận được sự quan tâm, giúp đỡ
http://www.vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2009/09/867361/
Mong các Chị ở CSTT hướng dẫn giúp trường hợp này ạ.
Chị Loan ơi, chị có cần thêm thông tin gì có thể liên hệ với bạn em là Phan Thu Huyền, đt: 0904 191 555