Thơ tình

5,624
9
38

metyruoi

Active Member
Ðề: Thơ tình

Tự nhiên hôm nay em thấy tưng tửng :D nên post tặng mọi người bài thơ này. (@các chị già dám chê bôi em: da mặt em còn đẹp chán:D)

Tự hát
Xuân Quỳnh


Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em, anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay.

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em.

Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết,
Biết lấy lại những gì đã mất,
Biết rút gần khoảng cách của yêu, tin.

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu.

Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dãi đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh.

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập cồn cào không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn.

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
507
0
0

zoe

New Member
Ðề: Thơ tình

Lợi ích của thơ ca là đỡ tốn thời gian của nhân loại hơn sách truyện :)

Một bài thơ của Arthur Rimbaud, thần đồng thơ, ông viết bài này khi ông mới 16 tuổi :). Trần Mai Châu dịch thơ rất hay @};-


Tiểu thuyết (Người dịch: Trần Mai Châu)

I
Chẳng nghiêm túc khi anh mười bảy tuổi
- Đêm tuyệt vời, bỏ chanh đá, la-de
Bỏ quán đông vui, đèn chùm sáng chói
- Nhớ cây xanh, thơ thẩn dạo trên hè

Ôi cổ thụ thơm lừng đêm tháng sáu!
Mắt lim dim, nghe gió thoảng mơ hồ
Thành phố không xa, xô bồ, huyên náo
Hương bia nồng nhẹ quyện với hương nho

II

- Anh chợt thấy một khoảng trời bé nhỏ
Xanh, thật xanh, u ẩn giữa đôi cành
Đính vào đó, ngôi sao nào lấp ló
Run rẩy hoài như bất giác mong manh

Đêm tháng sáu! Say sưa! Mười bảy tuổi
Nhựa trào dâng, rượu mạnh bốc lên đầu
Ai lãng tử chẳng thấy lòng phơi phới
Trên môi mềm náo nức nụ hôn yêu

III

Tim điên dại phiêu bồng trang tiểu thuyết
- Nhạt nhoà soi le lói ngọn đèn đường
Bên ông bố, chiếc cổ cồn gớm ghiếc
Một cô nàng thực duyên dáng, thân thương

Chắc thấy anh quá dại khờ, ngơ ngẩn
Nên cô em chợt gõ mạnh gót giày
Rồi lanh lẹ ngoái cổ nhìn thông cảm
- Trên môi buồn đứt đoạn khúc sầu say

IV

Si tình lắm. Lạc hồn ba bốn tháng
Yêu thật rồi! Thơ tặng: Họ cười chơi
Bạn bè lánh. Rõ ràng ngu nhất hạng
- Một chiều kia bỗng cô bé trả lời

Tối hôm đó... Quán cà phê sáng chói
Anh lại vào gọi chanh đá, la-de
Chẳng nghiêm túc khi anh mười bảy tuổi
Dưới cây xanh, thơ thẩn dạo trên hè
 
507
0
0

zoe

New Member
Ðề: Thơ tình

Lợi ích của thơ ca là đỡ tốn thời gian của nhân loại hơn sách truyện :)

Một bài thơ của Arthur Rimbaud, thần đồng thơ, ông viết bài này khi ông mới có 16 tuổi :). Trần Mai Châu dịch thơ rất hay @};-


Tiểu thuyết (Người dịch: Trần Mai Châu)

I
Chẳng nghiêm túc khi anh mười bảy tuổi
- Đêm tuyệt vời, bỏ chanh đá, la-de
Bỏ quán đông vui, đèn chùm sáng chói
- Nhớ cây xanh, thơ thẩn dạo trên hè

Ôi cổ thụ thơm lừng đêm tháng sáu!
Mắt lim dim, nghe gió thoảng mơ hồ
Thành phố không xa, xô bồ, huyên náo
Hương bia nồng nhẹ quyện với hương nho

II

- Anh chợt thấy một khoảng trời bé nhỏ
Xanh, thật xanh, u ẩn giữa đôi cành
Đính vào đó, ngôi sao nào lấp ló
Run rẩy hoài như bất giác mong manh

Đêm tháng sáu! Say sưa! Mười bảy tuổi
Nhựa trào dâng, rượu mạnh bốc lên đầu
Ai lãng tử chẳng thấy lòng phơi phới
Trên môi mềm náo nức nụ hôn yêu

III

Tim điên dại phiêu bồng trang tiểu thuyết
- Nhạt nhoà soi le lói ngọn đèn đường
Bên ông bố, chiếc cổ cồn gớm ghiếc
Một cô nàng thực duyên dáng, thân thương

Chắc thấy anh quá dại khờ, ngơ ngẩn
Nên cô em chợt gõ mạnh gót giày
Rồi lanh lẹ ngoái cổ nhìn thông cảm
- Trên môi buồn đứt đoạn khúc sầu say

IV

Si tình lắm. Lạc hồn ba bốn tháng
Yêu thật rồi! Thơ tặng: Họ cười chơi
Bạn bè lánh. Rõ ràng ngu nhất hạng
- Một chiều kia bỗng cô bé trả lời

Tối hôm đó... Quán cà phê sáng chói
Anh lại vào gọi chanh đá, la-de
Chẳng nghiêm túc khi anh mười bảy tuổi
Dưới cây xanh, thơ thẩn dạo trên hè



Còn đây là Rimbaud của Việt Nam

Khi mới nhớn
Đinh Hùng

Khi mới nhớn, tuổi mười lăm, mười bảy
Làm học trò mắt sáng với môi tươi
Ta bước lên chân vẫn dạo bên người
Ngoài cặp sách trần ai xem cũng nhẹ!

Đời thấp thoáng qua học đường nhỏ bé
Phố phường cuộc sống mới lên hoa
Ta ngồi nghe những tiếng thị thành xa
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp

Nắng thuở đó khiến lòng ta hồi hộp
Ta nhìn cao mới rõ bị giam cầm
Ôi tiếng nào vang bốn bức tường câm?
Không khí nặng mơ hồ thầy với bạn

Ta lớn lên, bước đường không giới hạn
Có lẽ đâu kiềm giữ nổi tay người
Tuổi hoa hồng kiêu hãnh của ta ơi!
Tình đã hẹn ở trên đường nắng mới

Ta ném bút dẫm lên sầu một buổi
Xa vở bài, mở rộng sách ham mê
Đã từng phen trèo cổng, bỏ trường về
Xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn

Đời đổi mới từ ngày ta dấy loạn
Sớm như chiều hư thực bóng hoa hương
Ta ra đi tìm lớp học thiên đường
Và khi đó thì mẹ yêu ngồi khóc...

Ôi! khoái lạc những giờ trốn học
Những bình minh xuân đẹp, những chiều thu!
Bao cảnh nước mây đằm thắm hẹn hò
Khi biếng gặp nhớ nhung pha màu áo

Hỡi thành đô với linh hồn bách thảo
Còn nhớ ta chăng, tuổi trẻ tóc bay?
Làm học trò nhưng không sách cầm tay
Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ

Riêng ta nhớ những trưa hè sắc đỏ
Đường hoàng lan nắng động lối đi quen
Nhìn bóng cây chen bóng mộng hư huyền
Ta đến đó lần đầu nghe rạo rực...

Thấy phảng phất hình đôi vai, bộ ngực
Làn môi tươi in một nét son hồng
Cặp má đào phơn phớt ánh phù dung
Đầu lả lướt mái tóc dài sóng gợn

Ta ngây ngất cả tấm thân vừa lớn
Bỗng rùng mình thở vội ánh dương qua
Tưởng hương thơm một da thịt đàn bà
 
1,557
0
0

Camellia

New Member
Ðề: Thơ tình

Lâu lắm rồi mới thấy "phím tích" của chị Zoe :D
 
7,827
1
38

Me Minh "meo"

Active Member
Ðề: Thơ tình

Trần Mai Châu, Đinh Hùng cùng trong nhóm Dạ Đài đúng ko chị, nhóm đó còn có Thi bá Vũ Hoàng Chương, với ai ai nữa đó.

Lại tiếp tục dòng đèn, sách và gái :p (em ko nói sai nhé, có đúng 3 từ đó trong bài).

Ấm Lạnh
Vũ Hoàng Chương

Yêu nhau từ thuở tóc còn buông
Một gái thơ ngây một gã cuồng
Khuya sớm vai kề vui đọc sách
Chung đèn chung cả ánh trăng xuông

Bẩy tám năm mùa hoa dệt trước lầu
Năm năm thương mến rẽ càng sâu
Chia tay căn vặn lời sơn hải
Tạm biệt... ai ngờ vĩnh quyết đâu

Lòng thu cỏ rối một chiều kia
Non động dừng chân gã trở về
Chỉ thấy Chương Đài trơ gốc liễu
Bướm gầy xao xác cánh hôn mê

Là thôi! Gái thị thành kiêu bạc
Đã ấm giàu sang lạnh ước thề
 
507
0
0

zoe

New Member
Ðề: Thơ tình

Tiếp một bài thơ của VHC. VHC rất nổi tiếng trong giới văn chương Pháp... Một trong nhiều bài thơ của ông được dịch... (dịch rất hay, dù cấu trúc thơ thì ko còn), chép lên đây để dì N của Mèo và Sâu đọc nhé @};-

Say đi em.
Say đi em! Say đi em!
Say cho lơi lả ánh đèn,
Cho cung bực ngả-nghiêng, điên rồ xác thịt,
Rượu, rượu nữa, và quên, quên hết!
Ta quá say rồi!
Sắc ngã màu trôi ...
Gian phòng không đứng vững,
Có ai ghì hư-ảnh sát kề môi ?
Chân rã rời
Quay cuồng chi được nữa ?
Gồi mỏi gần rơi!
Trong men cháy, giác-quan vừa bén lửa,
Say không còn biết chi đời.
Nhưng em ơi,
Đất trời nghiêng-ngửa
Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ
Đất trời nghiêng-ngửa,
Thành Sầu không sụp đổ, em ơi!


Enivre-toi, chérie.
Enivre- toi, enivre- toi
Pour sentir les lumières lascives,
La musique s'égarer et la chair s'affoler!
De l'alcool, encore de l'alcool, et l'oubli, l'oubli total!
Trop ivre je suis,
Les formes et les couleurs s'évanouissent.
La salle chavire sous mes pas
Tandis que je presse une ombre contre mes lèvres.
Mes jambes n'en peuvent plus
Et refusent de tournoyer encore.
Mes genoux las sont prêts à se briser.
L'alcool brûlant a enflammé tous mes sens.
Tellement ivre je suis, que le monde m'échappe.
Mais, ô ma bien-aimée,
Le ciel et la terre ont chaviré,
Et devant mes yeux la citadelle de la Tristesse n'est pas encore renversée !
Le ciel et la terre ont chaviré,
Mais la citadelle de la Tristesse ne peut être renversée, ô ma bien-aimée!



Thêm một bài hát phỏng thơ của người bạn cùng tiến của VHC (tức Đinh Hùng)... Mộng dưới hoa, nhạc PDC. Hay không tả xiết :),

Mắt xanh là bóng dừa hoang dại... Gió ơi gửi gió lời tâm niệm...
Bóng hoa rủ xuống bàn tay mộng ... :)

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=doq5gyamMB
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
241
0
0

Quỳnh Anh 82

New Member
Trả lời: Thơ tình

Đi về phía không nhau

Em bỏ lại con đường trăng trắng màu hoa
Bước thật nhanh về phía chiều vừa xuống
Đi về đâu khi tình yêu chợt muộn
Dốc đời dài
Và em
Đi về phía ... không anh

Mưa rơi
Ô kìa, sao thật nhanh!
Làm ướt cả mái tóc một thời anh thương nhớ
Anh quay lưng
Con phố nhè nhẹ thở
À thì ra
Đi về phía không em


Ừ! Chia tay
Quên kỷ niệm xưa quen
Quên ánh mắt
Nụ cười
Quên bờ môi tha thiết
Quên cây đàn và cả bài tình ca da diết
Mình hững hờ, đi về phía không nhau

Thôi kệ anh nhé
Kệ trời mưa mau
Mình cứ bước dù trong lòng nuối tiếc
Dẫu không nhau nghĩa là xa biền biệt
Kệ đi mà
Đừng khóc nhé mưa ơi


Mùa sắp tàn
Sao lá rụng tả tơi
Chiều tím ngắt, vết yêu thương hoen cũ
Tháng năm dài tiếng thời gian ủ rũ
Em ... Anh... Buồn
Vì biết rằng
Phía ấy chẳng có nhau

Hương Thu
 
507
0
0

zoe

New Member
Ðề: Thơ tình

CHÍNH THƠ ĐÃ GIẾT BÍCH KHÊ

Một ngày xuân tròn sáu mươi năm trước, chàng thi sĩ tượng trưng vẫy tay từ biệt cuộc đời ở tuổi 30, vì đã trút hết Tinh hoa và Tinh huyết cho thơ.

Sáu mươi năm, sau một mùa thi ca cùng nở rộ, với những Chế Lan Viên, Xuân Diệu, Huy Cận, Hàn Mặc Tử, Bích Khê..., thì tiếp theo có thể nói là một khoảng, một thời khá là xa vắng của nền thi ca Việt Nam, đặc biệt là ở sự cách tân.

Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương, sinh năm 1916 tại Phước Lộc, huyện Sơn Tịnh, Quảng Ngãi, mất năm 1946 tại làng Thu Xà, huyện Tư Nghĩa cùng tỉnh - nơi hiện có Nhà thờ tộc Lê Quang và mộ phần ông cách đó không xa.

Ông là con thứ 9 trong một gia đình nhà Nho yêu nước, ông nội cởi áo từ quan sau đó tuẫn tiết để bất hợp tác với giặc, cha theo phong trào Đông Du, chị gái tham gia Cách mạng.

Thuở nhỏ, Bích Khê học ở nhiều nơi : Quảng Ngãi, Đồng Hới, Huế, Hà Nội. Năm 18 tuổi, Bích Khê bỏ dở tú tài ở Hà Nội cùng chị ruột là nữ sĩ Ngọc Sương vào Phan Thiết mở trường dạy học.
Hai năm sau (1936), Ngọc Sương bị Pháp bắt di lý về Quảng Ngãi, trường tan, bản thân Bích Khê lúc này đã dính bệnh lao, phải chạy chữa nhiều nơi. Vừa chữa bệnh, vừa dạy học để mưu sinh, quỹ thời gian và không gian sống của Bích Khê ngày càng thu hẹp dần, chủ yếu gắn với sông Trà núi ấn quê nhà.

Bích Khê làm thơ từ tuổi 12. Cho đến năm 22 tuổi, chàng thi sĩ trẻ đã trở thành “cụ đồ non” khi toàn “chơi” loại thơ Đường luật và cũng có những thành công nhất định.

Theo tác giả Trịnh Hoàng Mai (tham luận “Một vì sao sớm tắt” tại Hội thảo), thì năm 15 tuổi, Bích Khê đã có thơ đăng ở mục Văn Uyển bên cạnh các bậc túc nho nổi tiếng như Huỳnh Thúc Kháng, Phan Bội Châu trên báo Tiếng Dân, và sau đó còn in trên Phụ nữ Tân Văn.
Khi ấy chàng vẫn lớn tiếng chê thơ Mới là “cua bò”, và mỉa mai những lời tỏ tình của Hàn Mặc Tử gửi Mộng Cầm (Mộng Cầm là cháu gọi Bích Khê bằng cậu), và trong cả tập Gái quê (1936) của Tử, Khê cho rằng chỉ có... 2 bài đáng gọi là thơ!

Nhưng đến khi được Mộng Cầm đưa cho đọc Đau thương (bản đánh máy), Bích Khê mới giật mình kinh hãi trước thi sĩ họ Hàn. Không chút do dự, “cụ đồ non” phá bỏ hoàn toàn “xích xiềng” của niêm luật lẫn tư duy thơ cũ, bước hẳn sang địa hạt tân kỳ của thi ca.

Ngập ngừng gửi Hàn Mặc Tử tập bản thảo “thơ kiểu mới” nhờ “xem giùm”, không ngờ nhận được lá thư hồi âm với “rất nhiều lời lẽ khiêu khích, mỉa mai”.
Tự ái, Bích Khê đã thề trước họ Hàn, rằng “trong 6 tháng sẽ trở nên một thi sĩ phi thường, bằng không sẽ không bao giờ làm thơ nữa”. Thế rồi, Tinh huyết - tập thơ thần dị hoàn thành chỉ trong vòng có ba tháng!

“Một bông hoa lạ nở hương, một thứ hương quý trọng, thơm đủ mùi phước lộc. Ta có thể sánh thơ Bích Khê như thứ hoa thần dị ấy” - Hàn Mặc Tử vẫn chưa hết sửng sốt khi viết như vậy trong lời tựa tập Tinh huyết (in năm 1939).

Hàn thi sĩ lập tức gọi Bích Khê là “thi sĩ thần linh”, còn Hoài Thanh - Hoài Chân trong “Thi nhân Việt Nam” thì: “Tôi đã đọc trong Tinh huyết những câu thơ hay vào bậc nhất trong thơ Việt Nam”.
Nhân câu chuyện trên, người viết bài này chợt liên tưởng đến thời tiết thi ca đầu thế kỷ 21 này, khi luồng gió sáng tạo mới đang ngày một mạnh dần lên, với nhiều gương mặt trẻ và kể cả không còn trẻ nữa.
Mùa màng thu về chưa có nhiều hoa thơm trái ngọt, thậm chí chưa định hình đó sẽ là hoa quả hay một thứ dị kỳ nhưng vô bổ. Nhưng dù gì, đó vẫn là cái mới, thi ca luôn cần cái mới.

Có một thực tế, tuy khát thèm một cái nhìn mới và cách thể hiện mới, muốn kêu lên tiếng nói mới, nhưng không ít người làm thơ vẫn không dám rời khỏi mảnh đất thi ca đã thâm canh đến bạc màu cằn cỗi của mình. Bài học Bích Khê đầu thế kỷ 20 có nói lên điều gì chăng?

...Nhưng, nghĩ cho cùng, bị nghi là thành phần Tơrốtxkít cũng chỉ là một trong nhiều cái “hạn” trong cuộc đời ngắn ngủi nhưng lắm bão giông (kể cả sau khi chết) của Bích Khê.
Sự chậm trễ trong việc công bố thơ Bích Khê có lẽ bởi thơ ông vẫn còn Mới quá. Mới từ những tinh hoa của thi đàn thế giới đương thời mà thi sĩ đã học được, tiêu hóa được thành cái trác tuyệt riêng mình.
Mới về cái nhìn lạ lẫm về “sex”, về “thơ lõa thể”..., điều mà cho đến hiện tại đang trở thành thời sự trong thi ca với nhiều đánh giá chưa nhất quán, thậm chí cự tuyệt.

Trong khi số đông có lẽ vẫn còn chưa đủ độ lùi cần thiết để chiêm cảm. Đúng như nhận định của GS Lê Đình Kỵ, “so với các nhà thơ cùng trường phái, Bích Khê đã đi xa hơn tất cả trong chủ trương canh tân triệt để của mình”.

Năm 1941, khi viết “Thi nhân Việt Nam”, dẫu có linh giác và tiên cảm đặc biệt về thơ, Hoài Thanh vẫn còn khá dè dặt : “...Nhưng tôi chưa thể nói nhiều về Bích Khê. Tôi đã đọc không biết mấy chục lần bài Duy tân. Tôi thấy trong đó những câu thật đẹp. Nhưng tôi không dám chắc bài thơ đã nói hết cùng tôi những nỗi niềm riêng của nó. Hình như vẫn còn gì nữa ...
Thơ Bích Khê đọc đôi ba lần thì cũng như chưa đọc”. 47 năm sau, Chế Lan Viên khi viết tựa cho tập thơ Bích Khê lần đầu tiên được in lại (NXB Nghĩa Bình, 1988) với đầy đủ Tinh hoa, Tinh huyết, vẫn còn viết “Sợ e bây giờ người ta cũng chưa quen anh dễ dàng đâu. Nếu Nguyễn Bính là một miền đồng bằng thân thuộc, thì Khê là một đỉnh núi lạ ...Có những nhà thơ làm thơ, có những nhà thơ vừa làm thơ vừa đẩy lịch sử thơ ca duy tân thêm một bước, có những nhà thơ đem đến một mùa lương thực. Lại có những nhà thơ cầm một dúm hạt giống mới trên tay. Khê thuộc hạng thứ hai”.

Rồi đây, người ta sẽ trả lại tên đường Bích Khê trên chính quê hương ông. Nhưng có một con đường rất quan trọng khác, đó là con đường thi ca phía trước của chúng ta vẫn còn đang rất nhiều ngập ngợ với rất nhiều cái giá sẽ phải trả.

“Cái quan trọng hơn là chúng ta đem cái hạt giống trên tay thi sĩ, chọn lựa để gieo lấy một mùa mới cho nền thi ca đang khát khao đổi mới của chúng ta” (Hữu Thỉnh).


Quảng Ngãi, tháng 2/2006

Trần Tuấn
 
507
0
0

zoe

New Member
Ðề: Trả lời: Thơ tình

Sầu lãng tử

Buồn sao muốn khóc cho ra tiếng
Nước mắt tương tư phủ điệu đàn...
Buồn sao muốn khóc như con nít
Rạo rực trong mi tợ nắng giàn...
Buồn sao muốn khóc cho ra máu
Hiện ảnh trong hồn một đám tang...
Buồn sao muốn hốt bao nhiêu lệ
Viết mạnh trong tay một chữ Nàng...
Có người buồn quá không sao khóc
Làm mùi thanh khí quyện tiêu nương
Có người buồn quá không sao khóc
Cười thơm như ngọc đội hương vang.
- Đây chàng lãng tử buồn rơi lệ
Miệng cứng hào quang chảy tợ vàng...


Thi vị

Lá vàng rơi
(Tôi khóc anh ơi!)
Đàn rung tiếng:
Người yêu đương ngồi ...


Trăng vàng rơi
(Tôi khóc anh ơi!)
Đàn nghẹn tiếng:
Người yêu giận rồi

Hoa vàng rơi
(Tôi khóc anh ơi!)
Đàn rụng tiếng:
Người yêu đi rồi

Sao vàng rơi
(Tôi khóc anh ơi!)
Đàn câm tiếng
Người yêu xa rồi

Đêm vàng rơi
(Thôi hết anh ơi!)
Đàn bẻ phím!
Người yêu chết rồi!
 
7,827
1
38

Me Minh "meo"

Active Member
Ðề: Thơ tình

Anh đi rồi nỗi nhớ cũng mang theo
Bỏ sau lưng cả con đường nắng nhạt
Lá thu vàng trong heo may xao xác
Gọi đông về ghé bên cửa chiều nay

Em đứng nhìn mà chẳng dám đưa tay
Sợ chạm phải nỗi đau miền kí ức
Em buông tay nghe trái tim thổn thức
Mảnh trăng vàng bỗng vỡ vụn, cong vênh

Muốn một lần được thét gọi tên anh
Trong ngàn lần cái đắn đo không thể
Cứ buộc mình vào bao điều giáo lễ
Để nỗi đau trong đêm lại trở mình

Ôi cuộc đời sống một kiếp bình sinh
Cứ ngập chìm trong cái vòng luẩn quẩn
Bão tan rồi dẫu vẫn còn dư chấn
Lắng đọng rồi ... mầm xanh sẽ hồi sinh

sưu tầm
 
7,827
1
38

Me Minh "meo"

Active Member
Ðề: Thơ tình

HAI CƠN MƯA

Trần Anh Khôi

Ta chọn cho nhau hai con đường
Em một ngã và anh một ngã
Đường ta đi có gập ghềnh vất vả
Cũng chỉ một mình, không bước chung đôi

Ta đã chọn cho nhau cảnh chia phôi
Bàn tay sẽ không còn tay ấm nữa
Đôi mắt lạnh bởi không còn ánh lửa
Của một thời ta đã thiết tha yêu

Ta đã chọn cho nhau nỗi cô liêu
Bỏ nồng ấm, lấy đôi môi khô khốc
Mỗi buổi chiều cô đơn nhìn gió thốc
Thổi tung mù những hoài niệm xa xưa

Ta đã chọn cho nhau hai cơn mưa
Tự nhỏ xuống mỗi đời ta day dứt
Những giọt mưa không bao giờ chạm đất
Không bao giờ hòa thành một dòng sông...
 
7,827
1
38

Me Minh "meo"

Active Member
Ðề: Thơ tình

TRỐN

Có thể là em không trốn được đâu
Cho dù rằng em vẫn thường lẩn trốn
Bởi lý trí không thể nào sai khiến
Trái tim người vẫn thường nghĩ về đâu.

Nghĩ về đâu ta có nghĩ về nhau
Để nỗi nhớ bớt đi phần mong nhớ
Để lòng ai bớt đi phần trăn trở
Và thế là em chẳng trốn nổi anh.

Đến lúc này vẫn chẳng thế nào quên
Anh – em cứ tưởng là quên dễ lắm
Em cứ nghĩ xa đi là quên hắn
Chẳng còn gì để nhắc đến nhau.

Anh, giờ này anh ở tận nơi đâu
Có tin rằng bây giờ em vẫn nhớ
Không thể nói nhớ anh từng hơi thở
Nhưng lúc buồn em chẳng thể nào quên.

Anh không là giấc mộng của từng đêm
Cũng không thể là niềm vui nào cả
Bởi một lẽ xa anh – xa quá
Biết nghĩ gì khi nhớ về anh.

Anh – anh là cái gì đó rất mong manh
Có thể tan đi trong lúc em hạnh phúc
Nhưng người ta không vui trong mọi lúc
Khi em buồn là lại nhớ về anh.

sưu tầm
 
7,827
1
38

Me Minh "meo"

Active Member
Ðề: Thơ tình

LOANH QUANH TRONG NHỮNG NHỚ THƯƠNG

Em loanh quanh trong những nhớ thương
Kiếm tìm em
tìm anh...
hay điều gì chẳng rõ
Phía ngoài kia giọt mưa đang oà vỡ
Trên những ô cửa kính không màu

Em loanh quanh không biết sẽ về đâu
Những bước chân có điều gì ngăn lại
Không đến được phía cuối con đường
nơi anh đứng đợi
Chỉ có những lặng im

Em loanh quanh lạc lối kiếm tìm
Hạnh phúc mong manh
hay những điều hư ảo?
Sao lòng em dông bão
Khi ngoài kia nắng đẹp biết bao nhiêu?

Em loanh quanh giữa ghét và yêu
Cố quên anh, em biết mình đang nhớ
Có tiếng bước chân ngập ngừng ô cửa
Ngỡ anh về...
sao có bóng người vội vã bước ra đi?

[st]
 
2,398
0
36

Mexecuazin

Active Member
Ðề: Thơ tình

em vừa được tặng bài thơ này hiiii




Ơi những bàn tay

(Có những cái nắm tay sẽ làm ta nhớ suốt cuộc đời…)


Anh nắm tay em một sớm mai
Đường xa sương lạnh để thêm dài
Bên nhau như thể gần nhau lắm
Anh nghe nắng về trên kẽ tay

Những bàn tay nắm những đêm đông
Những hàn huyên ấm những lửa hồng
Em như sương khói miền xa thẳm
Anh hồn nhiên giữa những say nồng

Suốt những mênh mang đời bận rộn
Những nắm tay rồi nên vợ thành chồng
Và những nắm tay trở thành dao cắt
Những gụi gần bỗng hóa người dưng.

Em có nhớ như anh từng nhớ
Những nắm tay ta từng có trong đời
Những run rẩy như ngày ta mười bảy
Và suốt đời, cứ thế chơi vơi.

Những bàn tay nắm những bàn tay
Trót yêu em một sớm mai này
Rồi mai mốt dòng đời xuôi ngược
Hơi ấm lại về em có hay?

Những bàn tay vẫy những bàn tay
Dẫu có xa nhau một mai này
Vẫn thấy đời như sân ga hạnh phúc
Ta đã ấm nồng muôn nẻo mê say!
 
7,827
1
38

Me Minh "meo"

Active Member
Ðề: Thơ tình

RƯỢU ĐẮNG

Anh hãy dạt dào hãy khao khát đầy vơi
Đừng quên lãng, thôi anh, đừng quên lãng
Xin đừng trốn mình trong men đắng
Như bao lần Anh đã trốn lòng Em.

Đừng như em, bao lần vờ vĩnh hồn nhiên
Uống nước mắt đầy hồn, không thể chảy
Ôi nước mắt đắng cay, đâu như rượu ấy
Em uống một mình riêng lẽ một mình say

Em uống cho mình, nhưng làm sao uống được cho ai?
Giọt nước mắt ngược dòng tê tái chảy
Giọt nước mắt chỉ riêng Em nhìn thấy
Thôi xin đừng giấu giếm, mến thương ơi !!!
 
7,827
1
38

Me Minh "meo"

Active Member
Ðề: Thơ tình

Anh Sẽ Không Thấy Đâu

Sẽ chẳng bao giờ anh thấy được đâu
Giọt nước mắt trên mi em lóng lánh
Giọt nước mắt trong hồn em sóng sánh
Chỉ muốn trào khi em nhớ về anh

Khi anh ngắm ngoài kia nắng trong xanh
Thì anh sẽ thấy mắt em khô ráo
Khi anh thấy lượn đôi con chim sáo
Hãy biết rằng em vẫn mỉm cười tươi

Anh vẫn sẽ chỉ thấy nụ em cười
Và không thấy nỗi đau em đang nhói
Những nhớ mong, cô đơn – em không nói
Bởi bây giờ chúng ta đã xa nhau

Sẽ chẳng bao giờ anh biết được đâu
Em vẫn còn yêu anh, ôi tha thiết
Chẳng bao giờ anh biết em nuối tiếc
Vì chưa lần nào em khóc bên anh

Em chỉ khóc khi trời hết trong xanh
Và đổ xuống những giọt mưa vỡ nát
Em chỉ khóc, nghe môi mình mặn chát
Khi mưa nhoà trong nước mắt em rơi

Chẳng bao giờ anh thấy đâu anh ơi
Bởi em chỉ khóc khi bầu trời cũng khóc…
 
2,501
0
0

Haidang02

New Member
Ðề: Trả lời: Thơ tình

Hôm nay thấy một bạn trong list YM post từng đoạn, từng đoạn của bài thơ này. Hình như bạn ấy có tâm trạng giống như bài thơ, nghĩ thế nhưng lại không dám hỏi. Thấy bài thơ cũng hay, post lên đây :

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Câu hỏi thăm cũng trở nên thừa
Sự quan tâm nay trở thành khó chịu
Như sợi dây níu giữ cánh diều bay....

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Kỷ niệm qua như gió cuối chân trời
Mười năm hẹn, vàng theo mùa hoa cải
Để con bướm vàng, ai đó rong chơi

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Con đường quen xa ngái đến lạ lùng
Người không tới, hay đi hoài không tới
Giọt mưa chiều rơi xuống giữa mông lung

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Nụ cười xưa, nay gượng gạo mất rồi
Đôi mắt nhìn không còn men sóng sánh
Bên cạnh một người mà cứ dõi xa xôi

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh
" Mình không hợp thôi chia tay người nhé
Rồi mai sau gặp người khác hơn mình"

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Cứ tự nhủ mình phải cứng cáp lên
" Người đổi thay đâu phải người có tội
Can cớ gì mà nghĩ nhớ hay quên?"

(ST)
 
7,827
1
38

Me Minh "meo"

Active Member
Ðề: Thơ tình

Đó có phải là tình yêu không anh
Khi em cứ nghĩ về một người "xa lạ"
Những dòng tin đọc hoài không muốn xóa
Dù Inbox đã quá đầy?

Có phải là tình yêu không khi từng phút từng giây
Em cứ mãi mong chờ cuộc hẹn
Dù khi gặp anh em chỉ biết cúi đầu bẽn lẽn
Không nói được lời nào?

Đó có phải tình yêu không khi những nỗi đau
Bỗng chốc hóa ngọt ngào khi em có anh kề bên chia sẻ
Em thấy mình sao giống ngày thơ bé
Khóc đó rồi cười ngay thôi

Và đó có phải tình yêu không anh ơi
Khi từng đêm em lại mơ một giấc mơ rất thật
Chiếc áo cưới trắng tinh tự tay em gài cúc
Và em thẹn thùng khi anh gọi "em yêu"?

Này anh ơi, nếu đó thật sự là tình yêu
Thì em mong những phút giây mình bên nhau sẽ là mãi mãi
Như khi hoàng hôn đi thì bình minh sẽ lại
... Nếu đó là tình yêu

Tống Ngọc
 
7,827
1
38

Me Minh "meo"

Active Member
Ðề: Thơ tình

Một chiều ngược gió
(Bùi Sim Sim)


Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh

Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?

Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này – em biết, một mình em…
 
7,827
1
38

Me Minh "meo"

Active Member
Ðề: Thơ tình

Có những lúc
(Bùi Sim Sim)

Có những lúc
buồn đến bồn chồn
lang thang không nơi an ủi

Có những lúc
tưởng như không đứng nổi
giữa chơi vơi sóng gió cuộc đời
lòng tê tái đơn côi
mình với bóng - ánh đèn hờ hững

Có những lúc
khát đến cháy bỏng
một niềm tin, một chút sẻ chia
một khoảng trời bình yên sau cơn mưa
anh bất chợt như thiên thần... thoáng hiện

Có những lúc
với bao điều... im lặng
Em một mình
anh đi đâu, nơi đâu!?
 
Top